Duy Hạ nhìn thấy Phúc An cầu xin Mộc Hân như thế, trong lòng khó chịu vô cùng. Nhưng cô ta lại giả vờ đi tới nắm lấy tay cô bảo:
"Mộc Hân có gì thì em trách chị! Em giận chị đi! Em đừng có chia tay Phúc An! Chị xin lỗi! Chị hơi vô ý nên khiến em hiểu lầm tụi chị! Chị... "
Chát...
Má của Duy Hạ truyền đến cơn đau dữ dội, cô ta ôm mặt nhìn người vừa tát mình, ánh mắt đầy phẫn nộ. Yến Vy gạt tay của Phúc An và Duy Hạ ra khỏi tay Mộc Hân, là cô nàng đã tát Duy Hạ.
Yến Vy đẩy Mộc Hân lùi ra sau mình, chính mình đứng trước trách hai con người kia:"Chị thôi cái bộ mặt giả tạo đi Duy Hạ à! Chị nói cái gì... Chị là vô ý sao? Không có ai vô ý như chị cả Duy Hạ! Vô ý mà lúc nào cũng muốn bạn trai người ta chăm sóc mình, lúc nào cũng muốn chen vào cuộc hẹn của người ta. Vô ý thì đáng ra thấy họ đang vui vẻ, riêng tư bên nhau thì tự khắc rời đi chứ? "
"..."_Duy Hạ vẫn ôm má đau đớn, bị lời chất vấn của Yến Vy làm cho cứng họng.
"Còn anh... Phúc An! Anh có từ nghiệm lại bản thân là mình yêu Mộc Hân như nào không? Có bao giờ mà anh từ chối bạn thân đáng ghét kia để ở cùng cậu ấy không? Anh thử nghĩ xem một năm qua yêu nhau hai người được mấy lần đi chơi riêng? Hay lần nào cũng sợ Duy Hạ buồn nên dắt đi chung? Tôi hỏi anh biết nhà Mộc Hân không? Anh làm gì biết đúng chứ? Bởi vì mỗi lần các người đi chơi, anh đều đưa Duy Hạ về. Là tôi, là chính tôi mặc kệ trời mưa hay nắng, sáng hay tối đều chạy tới đón Mộc Hân về. Anh luôn bỏ cậu ấy một mình ở lại, anh có nghĩ cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm hay không hả? "
Phúc An nắm chạy tay thành nắm tay, tự dằn vặt bản thân mình. Trong lòng anh cảm giác khó chịu vô cùng, dường như anh phạm lỗi rất lớn. Những lời mà Yến Vy tố anh, bây giờ nghĩ mọi thứ đều đúng.
Phúc An vội đứng dậy, muốn nói thêm lời gì với cô, nhưng bị Gia Hào từ sau kéo lại, đẩy ngã anh xuống ghế sofa. Hắn đưa tay chỉ vào mặt anh, ánh mắt hung dữ, đầy phẫn nộ:
"Từ nay đừng làm phiền Mộc Hân nữa! Tránh xa cô ấy ra! Không trân trọng cô ấy, thì cậu cũng không được phép tổn thương cô ấy sâu nặng đến vậy! Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu những lần cô ấy đau khổ đâu! "
Gia Hào bước qua, ôm ngang hông Mộc Hân bế cô lên khiến cô bất ngờ. Nhưng vì sợ té nên vội ôm cổ của hắn thật chặt, gương mặt đỏ ửng núp trong ngực Gia Hào. Cô có thể nghe được nhịp tim bình ổn của hắn, mùi hương bạc hà nam tính trên người hắn tỏa ra đầy mạnh mẽ, nhưng cũng ấm áp đối với cô vô cùng.
Cô yêu Phúc An cũng lâu, nhưng anh chưa từng cho cô cảm giác ấm áp như chàng trai này mang lại. Mộc Hân ái ngại ngước mặt lên nhìn Gia Hào ôm mình ra khỏi phòng y tế, nhìn gương mặt khôi ngô, tuấn tú của hắn, ngũ quan đều hài hòa, da mặt còn mịn hơn cả con gái, còn thêm thần thái lạnh lùng, thật khiến người ta thua thiệt. Phải công nhận Gia Hào còn đẹp trai hơn cả Phúc An.
"Anh Hào! Cảm ơn anh khi nãy đã cứu em! Nếu không có anh em sợ chết mất! "
Gia Hào cúi đầu nhìn bé con trong lòng, cô thật nhẹ, hắn bế trên tay mà giống như chẳng có gì. Cất đi vẻ lạnh lùng chết người, đôi mắt thay đổi đầy dịu dàng và sủng nịnh nhìn cô. Ngay cả âm thanh cũng rất êm dịu:
"Chỉ cần là Mộc Hân cần lúc nào anh cũng xuất hiện! Anh tuyệt đối không để Mộc Hân gặp nguy hiểm! "
Mộc Hân đột nhiên trái tim lỡ một nhịp thì phải, tim cô đập nhanh dữ dội sau khi vừa trải qua tổn thương. Cảm giác này không đúng cho lắm. Cô sợ hãi cựa quậy trong lòng Gia Hào:
"Em... Anh... Anh... Em ổn rồi! Anh thả em xuống đi! Em tự đi được! "
"Chắc chứ? "
"Vâng! "
Gia Hào đành luyến tiếc dừng lại, từ từ thả đôi chân cô xuống chạm đất. Mộc Hân chỉ đứng tới gần vai Gia Hào, cô hơi loạng choạng đứng không