Khoảng 20 phút sau, trò chơi kết thúc, mọi người đều thử xong hết cảm giác mạnh ở trong lâu đài ma quái ấy, trở ra ngoài. Phúc An cùng với Duy Hạ bước ra, anh ngỡ là Mộc Hân chắc cũng quay lại ra ngoài bằng cửa trước rồi.
Yến Vy thấy Phúc An ra cùng Duy Hạ thì ánh mắt phẫn nộ hỏi:"Phúc An! Mộc Hân đâu? "
"Em ấy chưa ra sao? "_Phúc An kinh ngạc hỏi, anh quay sang mọi người đang đứng đó hỏi thêm lần nữa:"Các cậu có ai thấy Mộc Hân của đội cầu lông không? "
Dường như, không môi miệng nào lên tiếng có, ai ai cũng lắc đầu. Duy Hạ lúc này ôm cánh tay Phúc An, cô ấy lên tiếng:"Có khi nào Mộc Hân ra trước trở về lều rồi không? "
Yến Vy liếc hai con người ấy, cô lấy trong túi điện thoại ra gọi về thầy phụ trách ở trại:"Alô... Thầy ạ! Có Mộc Hân ở lều không thầy?... Vâng... Vâng... Bạn ấy chưa về ạ? Vâng con biết rồi! "
Yến Vy cúp máy, tay nắm lại thành quyền nghiến răng hỏi Phúc An:"Lúc nãy hai người đi chung! Có phải... Anh bỏ cậu ấy lại một mình? "
"Anh... Anh... Vì nghe Duy Hạ la nên... "_Phúc An chợt lo lắng, không phải cô vẫn còn trong đấy chứ?
Chát... Chát...
"Khốn khiếp! "
Yến Vy tức giận vô cùng, không thể kiềm chế tiến lên tát cho Phúc An và Duy Hạ một cái tát khiến ai cũng hoảng hốt, vội cản lại:"Yến Vy... Yến Vy... "
"Phúc An! Tôi cho tới giờ mới sáng mắt! Trên đời này lại có loại bạn trai như anh hay sao? "
"Yến Vy em bình tĩnh đi! Để anh hỏi anh quản lí trò chơi ở đây! "_một người đàn anh đi laik vào khu trò chơi nhanh chóng hỏi thông tin cần biết. Sau đó hớt hải chạy ra:"Mọi người... Mọi người! "
"Có chuyện gì vậy hả? "
"Mộc Hân bị đưa đi đến phòng y tế của công viên rồi! Nghe bảo cô ấy bị ngất! "
Mọi người vội vã chạy đi đến phòng y tế, nhưng không biết phòng ấy là phòng nào. Công viên giải trí lớn tất nhiên có rất nhiều phòng y tế rồi:"Phòng mấy vậy? _ Hình như phòng 3! _ Giời ạ! Chạy ngược lại đi! "
Đến phòng y tế mà chính xác cô đang nằm, hai người, một bác sĩ, một ý tá cản họ lại:"Bệnh nhân đang nghỉ ngơi! Vui lòng vào ba người thôi! "
Thế là chỉ có Yến Vy, Phúc An, và Duy Hạ được vào trong. Mọi người gởi lời hỏi thăm cô, rồi tản ra. Bước vào bên trong, ai cũng bất ngờ khi Gia Hào đút cháo cho Mộc Hân ăn. Cô yếu ớt nằm ngồi trên giường, gương mặt tiều tụy. Phúc An là người sốt ruột hơn cả, anh vội chạy đến đẩy Gia Hào ra nắm tay cô liên tục xin lỗi:
"Mộc Hân anh xin lỗi! Anh không cố ý bỏ lại em ở đó! Anh xin lỗi đã làm em sợ, để em bị thương! Em trách mắng anh cũng được! Em đừng giận anh nha! Anh xin lỗi! "
Mộc Hân đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn anh, khiến cho Phúc An cảm thấy hối hận hơn nữa. Đôi môi cô run run, chuẩn bị mở ra để nói chuyện. Cô đưa tay gạt mạnh tay Phúc An ra.
"Mộc Hân? "_anh hoảng hốt nhìn cô.
"Mình chia tay đi! "
Căn phòng đang yên tĩnh, vì câu nói của cô mà trở nên yên tĩnh hơn, đáng sợ hơn. Ai cũng bất ngờ nhìn cô, không nghĩ cô lại nói ra câu ấy.
Phúc An vội ôm mặt cô, anh gượng cười, giờ phút này anh thật sợ hãi, lắp bắp nói:"Em... Mộc Hân... Em... Em đùa sao? Anh... Anh xin lỗi mà! Anh hứa về sau không như thế nữa! Anh... "
Mộc Hân dường như không còn sức lực, nhưng cô lần này đã chịu đựng đủ rồi. Cô muốn nói ra hết uất ức trong lòng:"Để em nói một lần cho tất cả nha Phúc An!"
Một cõi lo lắng trong lòng anh dâng lên cực độ, cái gì đó báo hiệu cho anh biết điều nguy hiểm sắp xảy ra. Nhưng anh không còn cách khác là gật đầu đồng ý nghe cô.
Mộc Hân mỉm cười một cái, cô nhìn gương mặt anh đang sợ hãi mà trong lòng chẳng biết nên vui hay buồn:
"Em nói ra lời đó cũng chẳng dễ gì đâu Phúc An! Nhưng 1 năm qua yêu anh em chịu đủ rồi! Phúc An! Anh có từng để tâm đến cảm xúc của em chưa vậy? "
"Anh có mà! "
"Nói dối! Anh chưa từng... Dù chỉ một lần! Anh ơi, em là con gái em cũng biết đau anh à. Tại sao anh cứ bắt em phải chứng kiến anh quan tâm chăm sóc chị Hạ vậy chứ? Vì cái gì mà lúc nào anh cũng bảo vệ chị anh, lo lắng cho chị ấy còn em thì không? Chị ấy cần lo lắng, chị ấy sợ hãi. Chẳng lẽ em không cần sao? Em cũng sợ mà! "
Phúc An hồ đồ khi nghe những câu hỏi của cô, anh vội lên tiếng trả lời:"Không phải đâu Mộc Hân, anh và Hạ là bạn thân từ nhỏ, anh để tâm cậu ấy một chút. Anh xin lỗi nếu khiến em không vui! Từ giờ anh sẽ hạn chế những điều đó lại! "
"Đủ rồi! Anh không cần hạn chế gì cả đâu anh! Em chán khi phải nghe câu... Cô ấy là bạn thân của anh rồi! "_Mộc Hân chống tay, bước đôi chân xuống giường, Phúc An đưa tay đỡ cô, cô cũng để cho anh đỡ.
Cô dằn vặt anh, giằng co người anh, hét vào mặt anh một câu nhói lòng:"Cô ấy là bạn thân anh, nhưng em mới là bạn gái anh! "
Anh chấn động, cơ thể đứng yên tại chỗ bởi câu hét của cô. Mộc Hân cũng trụ không nổi mà trượt xuống đất, cô như mềm nhũn ra, nước mắt lăn dài trên má:
"Em không cấm anh quan tâm chị ấy! Nhưng làm ơn có giới hạn được không? Em chỉ mong anh cũng để tâm đến em một lần, đừng bỏ mặc em! Anh biết không, nhiều lần em muốn xin anh, xin anh từ chối chị ấy một lần. Xin anh hãy chăm sóc em, bảo