Vân Chức ngẩng mặt cẩn thận, nín thở chờ Tần Nghiên Bắc phản hồi.
Tay cô nhỏ, hình socola lại khá lớn, cầm trong tay khá là cồng kềnh.
Vân Chức có thể cảm giác được không khí bên trong không còn áp lực như trước nữa, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại cảm thấy không thể tưởng tượng được, Tần Nghiên Bắc thế mà thật sự để ý tới hình dạng của một miếng socola.
Ngay cả Vân Chức cũng không nhớ rõ, đầu năm nay cô từng đăng một bài viết trên vòng bạn bè WeChat, là một hình vẽ trên hộp socola nhập khẩu mà đêm nay hội học sinh cho cô.
Lúc ấy bạn cùng phòng có gửi vào trong nhóm ký túc xá, than phiền giá cả quá đắt, mà cô liếc mắt một cái liền bị cái hộp ngoài của nó hấp dẫn, thích hình vẽ bằng tay trên hộp, cho nên liền thuận tay chụp một tấm, kèm theo ba chữ: "Thật xinh đẹp."
Lúc đó cách hiện tại đã qua gần một năm, cô cũng đã sớm quên đi chuyện này.
Tầm mắt Tần Nghiên Bắc dời khỏi tay Vân Chức, chuyển tới khe cửa mở chưa tới 10 cm kia, cô đang kề sát ở ngoài cửa, chóp mũi nho nhỏ bị chiếu sáng đến, tinh xảo xinh đẹp, môi khẽ mở khẽ đóng thực bắt mắt, son môi bôi lúc chiều còn chưa kịp xóa đi, màu sắc tươi sáng đỏ ửng.
Anh không hề cố kỵ nhìn cô, nỗi buồn bực tức giận dây dưa anh ba bốn ngày hôm nay, ngay cả thuốc cũng không có biện pháp hoàn toàn khống chế được, nay lại không biết từ lúc nào đã vô hình được hóa giải.
Cô đã có tâm câu dẫn anh, liên tục mấy ngày đều không lộ mặt, một câu quan tâm cũng không có, chơi cái chiêu lạt mềm buộc chặt này đến thuần thục, làm sao lại không biết cách đăng bài lên vòng bạn bè nhiều một chút chứ.
Tổng cộng năm, sáu mươi bài gì đó, lăn qua lộn lại không phải vẽ thì chính là mèo, một tấm ảnh chụp mình cũng không có, trạng thái tiêu cực như vậy là thái độ tới câu dẫn người khác hả?
Lực chú ý của anh dễ dấp dẫn như vậy?
Một bên hứa với Tần Chấn sẽ theo đuổi được anh, một bên lại muốn trêu chọc nhưng không hề nỗ lực, muốn hôn cũng không dám mở miệng, tiết tấu còn phải dựa vào anh dẫn dắt, cô rốt cuộc có thể có chút tác dụng được không.
Dây dưa dây cà như vậy, là tính toán năm nào theo đuổi được anh rồi báo cáo kết quả công việc cho Tần Chấn đây?!
Anh ngay cả socola cũng đã đưa cho cô rồi, tổng cộng không đến mười hình trái tim, là muốn để cô có cơ hội tới lấy lòng anh, kết quả thì tốt rồi, cô quay đầu liền đưa cho người khác, một hình cũng không chừa lại cho anh.
Thằng nhãi Giang gia kia mắt đã sắp rớt ở trên mặt cô, cô cũng hùa theo cậu ta, nếu là muốn xích mích với anh thì đúng là cô đã thành công rồi đấy.
Bất quá hiện tại...
Biểu hiện còn tính là được.
Tần Nghiên Bắc thu lại thần sắc lạnh băng, lời nói lạnh nhạt: "Cô là muốn đem socola kia bóp nát rồi mới đưa cho tôi?"
Vân Chức vừa nghe thấy thái độ của anh buông lỏng, liền tích cực đẩy cửa vào, chân đeo đôi dép lê bằng lông nhung màu trắng mà dì Trịnh mua cho, đưa socola tới bên cạnh bàn, ánh mắt lại không nhịn được nhìn về phía đùi của Tần Nghiên Bắc.
Chân Tần tổng bị đau, có khả năng là cần được bôi thuốc hoặc là mát xa.
Vân Chức ngo ngoe rục rịch, cô hẳn là có thể giúp.
Vì để trải đường, cô vẫn đưa socola cho anh trước.
Không nghĩ tới, thế nhưng lại bị thái tử gia đoán trúng, hình trái tim bị cô cầm đến nóng nhũn ra, có chút hòa tan, cô lại trùng hợp thế nào khi chạy tới bị xóc nảy, socola ở giữa ngón tay cô vô tình bị bẻ gãy, một góc vẫn còn trên tay cô, một mảng lớn lại đổ hết lên người Tần Nghiên Bắc.
Vân Chức tuyệt vọng nhắm mắt, lông mi he hé ra nhìn thấy mảnh vỡ từ từ trượt xuống khỏi người anh, màu sắc thâm tối sền sệt cọ qua áo sơ mi màu xám của Tần Nghiên Bắc, trượt qua đai lưng, cuối cùng rớt xuống đùi.
Nghĩ đến hôm nay vết thương ở chân của Tần Nghiên Bắc không tốt, bị dây dưa như vậy chắc chắn sẽ càng khó chịu, cô gấp gáp, cũng không có băn khoăn nhiều như vậy, liền đích thân tiến lên nhặt, muốn giải quyết đầu sỏ gây tội.
Lòng bàn tay mềm mại mang theo nhiệt độ, chạm lên cẳng chân đang căng chặt của anh.
Tần Nghiên Bắc đột nhiên nắm lấy tay cô, trầm giọng cảnh cáo: "Vân Chức."
Lần đầu tiên nghe thấy Tần Nghiên Bắc gọi tên mình, Vân Chức giật mình, không được tự giác đối diện với anh.
Con ngươi đen nhánh của người đàn ông sâu không thấy đáy, là hồ nước sâu thẳm có thể khiến người ta chết đuối, tim cô đập có chút loạn, nhẹ giọng giải thích: "Thực xin lỗi Tần tiên sinh, để tôi lau cho anh một chút, quần áo anh thay ra đi, để tôi đi giặt cho..."
Tần Nghiên Bắc vẫn không buông tay, xương ngón tay của anh rất có lực, giống như giam cầm khống chế cô.
Vân Chức khô khốc nuốt nước miếng, dư quang nhìn thấy socola đã chảy ra càng nhiều hơn, đã không nỡ nhìn thẳng, lại mặc kệ nữa thì sẽ thấm vào bên trong mất.
Cô lấy hết can đảm, dùng một cái tay khác sờ qua, bởi vì tầm nhìn có hạn, chỉ có thể đụng tới lung tung ở trên đùi anh, rốt cuộc cũng cầm được mảnh trái tim bị gãy đôi ra kia, nhanh chóng cầm lấy ném vào trong thùng rác.
Cô có cảm giác dưới quần dài truyền tới lực lượng căng