Lần này Vân Chức bị đập thật sự nghiêm trọng, mới đầu chỉ là choáng váng, còn có tinh lực nói cho Tần Nghiên Bắc biết cô không sao, đứng lên là tốt rồi, chờ thật sự muốn đứng dậy khỏi người anh, thân thể vừa động, mới cảm thấy trời đất quay cuồng, nơi thái dương bị đập trúng có chút ướt át lạnh lẽo đang chảy xuống.
Hai tay cô chống vào vai Tần Nghiên Bắc, tư thế có chút không ổn, lại muốn ngã trở về, nhưng bận tâm tới việc thái tử gia không thể khinh nhờn liền cắn môi kiên trì lùi ra phía sau.
Cái tay ấn ở trên eo cô từ nãy tới giờ đột nhiên dùng lực, đem cô kéo trở về, lòng bàn tay vuốt thật mạnh qua sườn mặt cô, dính một mảnh máu đỏ tươi.
Vân Chức không mở được mắt, hoảng hốt có thể cảm giác được bản thân bị Tần Nghiên Bắc siết đến càng chặt, thanh âm của anh gần trong gang tấc, lộ ra hung ác chưa từng thấy qua: "Đừng lộn xộn! Lúc nào rồi mà còn làm ra vẻ?!"
...!Không cố ý lộn xộn mà.
Không phải anh có thói ở sạch, rất ghét bỏ cô hay sao.
Lông mi Vân Chức run rẩy, bên tai ngày càng có nhiều tạp âm binh hoang mã loạn, cuối cùng vẫn là từ bỏ giãy giụa.
Cô không tự giác nắm chặt lấy tây trang trị giá xa xỉ của người đàn ông, đem đầu nặng nề rũ xuống, kề ở trên vai anh, tận khả năng cách gương mặt của anh một chút, miễn cho dơ bẩn chạm vào anh.
Bóng người xung quanh Tần Nghiên Bắc lay động, đồ vật trang trí rơi xuống bên chân đã nát bét, ánh sáng mặt trời chiếu vào trên cửa kính sát đất to lớn của sân bay, đem đôi tay đặt bên người của anh mạ lên một tầng sương mù mông lung, an tĩnh ngoan ngoãn, cũng có vẻ khiến vết máu trên ngón tay anh càng thêm chói mắt.
Gọi xe cứu thương quá chậm, Tần Nghiên Bắc trực tiếp ôm lấy Vân Chức lên xe của mình.
Người đàn ông làm vướng ngã Vân Chức hoàn toàn không nhận thức được, chỉ cho rằng là cô chủ động nhào lên, ở trước khi Tần Nghiên Bắc lên xe, hắn vẻ mặt kích động miêu tả lại tình cảnh lúc ấy, nói Vân Chức trong lúc nguy cấp như thế nào lại có thể phấn đấu quên mình một lòng chỉ muốn bảo vệ anh.
Tần Nghiên Bắc nhíu mày nhìn chằm chằm miệng vết thương của Vân Chức, đốt ngón tay ẩn ẩn trắng bệch.
...!Cô rốt cuộc là có bao nhiêu để ý anh.
***
Lúc Phương Giản nhận được tin tức, biết được Tần Nghiên Bắc thế mà lại tới bệnh viện, điện thoại của anh còn gọi không được, Phương Giản dự cảm khẳng định là đã xảy ra chuyện, trước tiên liền chạy qua.
Bệnh viện tư nhân, là khu nhà tư nhân cao cấp quy mô lớn nhất ở Hoài Thành, mỗi một khoa đều có ngọa hổ tàng long, thuận tiện phục vụ cho nhóm quý tộc cần sự riêng tư và chu đáo ở Hoài Thành.
Lúc trước Tần Nghiên Bắc chính là nằm viện ở chỗ này, tin tức phong tỏa kín kẽ, một chút tiếng gió cũng không lộ ra, Phương Giản chợt nghe anh lại tới đây, tưởng là lại muốn giả vờ chân bị làm sao.
Không đoán được, thái tử gia căn bản còn chẳng thèm ngồi trên xe lăn, một mình đứng ở ngoài hành lang trong bệnh viện không có một bóng người, giữa ngón tay tái nhợt nghiền chặt một điếu thuốc không hề châm lửa.
Phương Giản cần thận thăm dò đi vào, có ánh sáng theo khe cửa thâm nhập vào, ngắn ngủi chiếu sáng lên gương mặt của Tần Nghiên Bắc.
Bóng dáng của anh bị ánh sáng mờ nhạt cắt qua, hơn phân nửa đều chìm vào trong bóng tối không có ánh sáng chiếu vào, sắc bén lạnh lẽo, lại có một chút ánh sáng thử thăm dò qua, nơi được ánh sáng chiếu tới, lộ ra thần sắc nhu hòa hiếm thấy, cho dù chỉ trong một cái chớp mắt như vậy thôi, nhưng Phương Giản cũng đã nắm bắt được.
Trong không gian hít thở không thông này, Tần Nghiên Bắc thấp giọng mở miệng: "Vân Chức bị thương, vì bảo vệ tôi."
Phương Giản sửng sốt.
Thanh âm của anh từ trước đến nay đều đạm mạc, hiện tại lại thêm chút khàn khàn nhè nhẹ từng đợt từng đợt trà trộn vào: "Đã làm kiểm tra rồi, không phải việc gì lớn, bị thương ngoài da và chấn động não nhỏ, người đã tỉnh, bác sĩ nói vận khí cô ấy rất tốt, nếu không phải trọng lượng đồ vật rơi xuống không lớn thì sinh mệnh của cô ấy đã gặp nguy hiểm rồi."
"Sự cố đã cho người điều tra, là ngoài ý muốn, nhưng trước khi sự việc ngoài ý muốn này phát sinh, Vân Chức cũng không hề biết vận khí mình có tốt hay không." Anh ngước mắt, con ngươi đen nhánh nặng nề kích động, giống như sợ Phương Giản nghe không hiểu, chậm rãi nói: "Thời điểm cô ấy lao tới chắn cho tôi, căn bản không suy xét tới sống chết của bản thân."
Phương Giản nhanh chóng hiểu rõ ngọn nguồn, biểu tình dần dần nghiêm túc: "...!Nếu đúng là ngoài ý muốn, vậy thì phản ứng tự nhiên từ cơ thể sẽ không thể giả bộ được đâu, hành vi của cô ấy là xuất phát từ bản năng."
Tần Nghiên Bắc "ừ" một tiếng, nắm được kết luận: "Vì tôi mà ngay cả mạng cũng không cần, là bản năng của cô ấy."
Phương Giản cứ cảm thấy có vấn đề chỗ nào đó, nhưng hắn không thân thiết với Vân Chức lắm, căn cứ vào những chuyện đã xảy ra, cẩn thận cân nhắc một chút cũng không tìm ra cái lí do nào khác, vì thế liền nghĩ theo ý của thái tử gia: "Con người đều có xu hướng tránh nặng tìm nhẹ, Vân Chức có thể đối xử với cậu như vậy, đã không thể coi là yêu thầm đơn thuần nữa rồi."
Thật sự là gì?
Tần Nghiên Bắc rất nhanh đã có đáp án.
Thâm tình khắc cốt.
Người phụ này cho dù tâm tư khó lường, nhưng tình cảm của cô tuyệt đối không phải giả bộ, nói là yêu thầm, kỳ thật là sâu nặng hơn nhiều so với hai chữ "yêu thầm" rồi.
Mà cô còn vì Tần Chấn...
Phương Giản phân tích: "Cô ấy là một cô gái nhỏ không bối cảnh không chỗ dựa, nói không chừng là có lý do gì đó khó nói, cho nên mới bị Tần Chấn khống chế, bằng không cô ấy cũng không cần đối địch với