Vân Chức có chút do dự, cô rốt cuộc có nên đem chuyện báo ơn nói cho Tần Nghiên Bắc hay không, nếu như ở quán bar anh không có tiếp tục đề tài này thì hẳn là trong lòng anh không nghĩ tới chuyện muốn nhận bất cứ hồi báo gì từ việc đã cứu cô.
Tần Nghiên Bắc căn bản không đem việc cứu cô trở thành lợi thế của mình, báo ơn là cô chủ động, cho nên cô không thể cứ treo ân tình ở bên miệng được.
Hai người quen biết đã được một thời gian rồi, nhưng Tần Nghiên Bắc chưa bao giờ đề cập tới vụ hỏa hoạn năm đó, vậy cô cũng sẽ không đề cập tới, cô là cam tâm tình nguyện tới bên cạnh chăm sóc cho anh, bản thân cũng không hy vọng nó sẽ biến thành một cái giao dịch cứng ngắc.
Đến nỗi hiện tại vì sao mà cô lại muốn nói...
Vân Chức nhìn Tần Nghiên Bắc một chút, túm lấy chăn, bớt thời giờ nhìn thoáng qua Giang Thời Nhất.
Giang Thời Nhất là tới bệnh viện thăm người bệnh, trùng hợp nhìn thấy cô, trước cửa phòng cô lại có người của Tần Nghiên Bắc canh giữ, Giang Thời Nhất nhận ra được, lo lắng hỏi cô đây là làm sao, cô chỉ đơn giản nói ngọn nguồn một lượt, mà sắc mặt của hắn đã rất khó coi.
"Vân Chức, em hẳn là không quá hiểu vị Tần tổng này..." Giang Thời Nhất ngồi xuống bên giường bệnh, ngưng trọng nhìn cô: "Giang gia với anh ta từng giao tiếp hai lần, anh ta làm việc rất tàn nhẫn, lòng dạ thâm sâu khó lường, sẽ không nói chuyện tình cảm với bất cứ kẻ nào, máu lạnh tuyệt tình, âm tình bất định, đặc biệt là sau khi anh ta bị thương liền không có ai dám đi gần anh ta cả."
Hắn ngừng lại vài giây rồi bổ sung: "Hơn nữa theo như anh được biết, phương diện tâm lý của anh ta...!có chút khó nói, dường như có chút vấn đề đặc thù."
Giang Thời Nhất nghiêng về một bên chăm chú nhìn cô: "Sao em lại đi tiếp cận anh ta chứ? Anh lo em sẽ gặp thiệt thòi lớn."
Cô nghe thấy cực kì chói tai, trong lòng cũng không quá dễ chịu, cười cười nói: "Chuyện làm ăn em không biết nhiều, nhưng từ tính cách tới nhân phẩm mà nói thì Tần tiên sinh không phải người như vậy, học trưởng, em có chừng mực, anh không cần lo lắng."
Giang Thời Nhất lắc đầu, gương mặt từ trước tới nay đều mang theo nụ cười ôn hòa, giờ đây lại lộ ra sốt ruột: "Chức Chức, anh sẽ không hại em, em tốt nhất nên nghe anh một lần đi, đừng dây dưa quá nhiều với anh ta."
Cô cảm thấy Giang Thời Nhất đã vượt quá giới hạn, mím môi không có nói nữa.
Từ sau khi vào Thanh Đại tới giờ, Giang Thời Nhất vừa là học trưởng, vừa là sinh viên hướng dẫn cô nhập học, cho nên hắn vẫn luôn rất để ý cô, Đường Dao cũng thường hùa theo đùa giỡn trêu chọc.
Nhưng cô đối với Giang Thời Nhất chỉ có sự kính trọng đối với học trưởng, cũng không có suy nghĩ khác, duy nhất có sự khác biệt cũng chỉ là tên của hắn có chút liên quan tới hai từ không thể thay thế đối với cô: Thập Nhất.
Bình thường cô tiếp xúc với Giang Thời Nhất đều rất chú ý tới lời nói và hành động của mình để cả hai không quá ái muội, cho rằng hắn có thể nhìn thấu, không nghĩ tới hôm nay vừa nói tới Tần Nghiên Bắc, hắn còn đột nhiên tỏ tình với cô.
Thời điểm cô ngây người, Tần Nghiên Bắc đã đẩy cửa tiến vào, cô nhìn gương mặt lạnh lùng của ân nhân, cho rằng anh nghe được những lời đánh giá của Giang Thời Nhất đối với mình.
Tần Nghiên Bắc không nên bị xuyên tạc như vậy.
Bản thân anh chính là người vô cùng tốt.
Người khác đều có thể nghi ngờ tránh né anh, nhưng cô thì không thể.
Cho nên cô liền ở trước mặt Giang Thời Nhất cố ý đem phần ân tình kia nói ra, chờ nhìn thấy thần sắc càng âm u của Tần Nghiên Bắc, mới có chút lo lắng, có phải anh không muốn người khác biết chuyện anh từng cứu cô hay không.
Phòng bệnh nhất thời lâm vào trạng thái cô đọng, Vân Chức điều chỉnh hô hấp một chút, nhẹ giọng nói: "Tần tiên sinh..."
"Giang thiếu còn muốn tiếp tục ở lại đây?" Tần Nghiên Bắc không để cô nói xong, bỗng nhiên mở miệng đánh gãy, ngữ khí vẫn trầm lãnh như thường, không hề kiêng dè lộ ra châm chọc nhàn nhạt, nghe không ra dao động khác thường gì, "Trước khi Vân Chức xuất viện, gian phòng bệnh này tôi đều có quyền quyết định, vừa rồi người gác cửa không có mắt, tùy tiện thả người vào, hiện tại thấy chúng tôi có chuyện cần nói, lấy gia giáo nhà cậu, không nên chủ động tránh đi sao?"
Giang Thời Nhất đứng dậy, thẳng lưng, đối diện với Tần Nghiên Bắc, con ngươi hơi hơi căng chặt: "Ngại quá Tần tổng, tôi có chuyện quan trọng vừa mới hỏi Chức Chức, cô ấy còn chưa có trả lời tôi."
Tần Nghiên Bắc nâng nâng cằm, hờ hững đối diện với tầm mắt của hắn.
Vân da mảnh khảnh bên má không tiếng động căng chặt.
Chức Chức?
Hắn có biết xấu hổ hay không.
"Mặt khác tôi cũng rất tò mò..." Vẻ mặt Giang Thời Nhất có vẻ rất thích hợp biểu hiện ra nghi hoặc, "Tần tổng với Chức Chức rõ ràng là hai người của hai thế giới, cô ấy có thể được anh cứu, đúng là rất ly kì, tôi thật sự nghĩ không ra, một cô gái nhỏ như cô ấy có thể gặp gỡ anh thế nào, nhịn không được muốn mạo muội hỏi một chút, chuyện xảy ra khi nào thế?"
Tần Nghiên Bắc dựa lưng ra phía sau, đôi cong ngươi đen tăm tối nhìn không thấy đáy, lười biếng nhàn nhạt hỏi lại: "Có phải cậu quá coi trọng mình rồi không."
Âm lượng của anh không cao, thái độ cũng không có lạnh lùng như thế.
Nhưng những cuồng vọng và áp bách thấu tận xương đó lại thuận lý thành chương khiến người ta hít thở không thông.
Biểu tình Giang Thời Nhất có chút cứng đờ, hắn cho rằng bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng đối đầu trực diện với Tần Nghiên Bắc, nhưng mà thời điểm chân chính đối chọi gay gắt, hắn lại không hề nắm chắc như trong tưởng tượng.
Hắn chuyển hướng sang Vân Chức, quen thuộc hỏi: "Tần tổng hẳn là không tiện nói, anh hiểu, chỉ là sao trước kia chưa từng nghe em nhắc qua."
Vân Chức không biết tại sao mà trên người từng đợt lạnh run.
Ánh mắt Tần Nghiên Bắc như mang theo gai, như bóng với hình ghim ở trên mặt cô, giống như mỗi một phản ứng tiếp theo của cô đều sẽ bị anh thu cả về trong mắt.
Anh đây là...!sợ cô nói bậy sao?
Nhưng cũng không có ngăn lại.
Vân Chức khô khốc nuốt nước bọt, ổn định lại tâm trạng, trước nói với Giang Thời Nhất: "Học trưởng, chuyện trước khi Tần tiên sinh vào anh hỏi em, đáp án của em không phải anh biết rồi sao? Không cần phải nói thẳng ra đi."
Tuy rằng đó là dự kiến bên trong Giang Thời Nhất, nhưng hai mắt rõ ràng vẫn trầm xuống, không lên tiếng.
Vân Chức tổ chức lại ngôn ngữ, tận lực ngắn gọn chọn trọng điểm tiếp tục nói: "Nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp ba, em đi vào trong núi sưu tầm phong tục thì gặp phải hỏa hoạn, Tần tiên sinh vừa lúc ở gần đó, mạo hiểm cứu em, em là gần đây mới biết được, tới báo ơn là chuyện đương nhiên, đây cũng không tính là chuyện gì to tát, học trưởng không cần tò mò."
Thời điểm Vân Chức nói, Giang Thời Nhất dường như đang nhìn cô, nhưng thực tế lực chú ý đều ở trên người Tần Nghiên Bắc.
Vị thái tử của Tần gia này lòng dạ thâm sâu, cảm xúc không có khả năng viết hết ở trên mặt, nhưng sự biến hóa rất nhỏ trong mắt anh vẫn khiến Giang Thời Nhất xác định trăm phần trăm, Tần Nghiên Bắc thực sự hoàn toàn không biết gì đối với chuyện này cả.
Hắn đứng bên cạnh giường bệnh, có chút choáng váng không thể tin.
Nghỉ hè hơn hai năm trước, hắn từng nhân lúc nhàn rỗi tùy tiện chọn một huyện thành ở phương Nam để tới nghỉ ngơi, ngày hôm sau, ngẫu nhiên gặp được Vân Chức đang cõng bảng vẽ.
Cô gái nhỏ lúc đó mới chỉ vừa mới thành niên, tóc ngắn ngang vai, mặc một cái áo sơ mi nhạt màu, có vẻ vô cùng gầy yếu nhỏ bé.
Một cô gái thanh thuần như vậy, bình thường hắn chưa từng tiếp xúc qua, cho nên động tâm tư đi theo sau, muốn tìm cơ hội làm quen.
Hắn chậm rãi đi theo cô một giờ, từ trung tâm huyện thành đến vùng núi khá xa, thẳng đến khi theo cô vào một tiệm cơm cafe ở dưới chân núi, lúc cô ngồi xuống gọi nước trái cây, cũng chính là lúc này, không hề dự đoán trước, khí than trong phòng bếp của quán ăn ầm ầm nổ mạnh, ngọn lửa bốc cháy lên tận nóc nhà, mà nơi cô đang ngồi trong nháy mắt cuồn cuộn khói đặc, biến thành biển lửa.
Nếu lúc ấy lập tức chạy tới, hắn tin là mình có thể mang cô ra.
Nhưng hắn lại do dự.
Cho tới ngày hôm nay, hắn vẫn luôn cho rằng do dự là bản tính của con người, nguy hiểm ở trước mặt, ai cũng sẽ chăm chăm bảo vệ an toàn cho chính mình, nhưng mà có một người nào đó như gió cuốn lướt qua bên người hắn, giống như căn bản không sợ sống chết, không chút do dự vọt vào trong đám cháy, đem Vân Chức đã hôn mê bất tỉnh cõng ra ngoài.
Tim Giang Thời Nhất đập kịch liệt, lòng bàn tay không muốn ai biết là đã thấm mồ hôi.
Mấy năm nay, hắn đều không thể quên được cảnh tượng lúc ấy.
Người đàn ông còn chưa lạnh băng cẩn thận như hiện tại, ngày đó anh ăn mặc rất đơn giản, quần dài áo dài màu đen, tóc cắt rất ngắn, ngũ quan sắc bén, không phải con rối hoàn mỹ được đúc kĩ càng từ khối ngọc tinh xảo xuất thân từ một đại gia tộc mà là con sói thành niên tùy tiện lớn lên trong vùng núi hoang dã, kiêu ngạo bất thường, vết thương đầy người, lại không hề sợ hãi.
Nếu không phải thấy rõ diện mạo, hắn quả thực không thể tin được người này chính là thái tử gia Tần gia nổi tiếng trong giới quyền quý của Hoài Thành, Tần Nghiên Bắc.
Thân hình Tần Nghiên Bắc mảnh khảnh cao lớn, khiêng Vân Chức là không thành vấn đề, chỉ là lửa quá lớn, thời điểm anh bước ra khỏi đám cháy, quần áo đã bị đốt đến không thành hình dạ, bên người vẫn còn có ánh lửa, mu bàn tay đến xương cổ tay là một mảng bỏng lớn không nỡ nhìn thẳng.
Ở trước mặt Tần Nghiên Bắc, Giang Thời Nhất không dám tới quá gần, thế nên với những chuyện sau đó cũng không quá rõ.
Nhưng từ một khắc đó, có một loại cảm xúc hối hận cùng không cam lòng tựa như dây đằng có độc không ngừng nảy sinh trong lòng hắn.
Sau khai giảng, hắn ngoài ý muốn ở trong buổi đón sinh viên mới phát hiện ra Vân Chức, nói không rõ là xuất phát từ cảm xúc gì, hắn dường như mê muội, động tâm với cô, tận khả năng giúp đỡ cô, đối xử tốt với cô, muốn theo đuổi cô, nhưng từ trước tới nay luôn kiềm chế không có thổ lộ, có lẽ là không đủ tự tin, có lẽ biết hy vọng không lớn, nhưng hiện tại...!không giống.
Trước đó nghe Trình Quyết nói, hắn còn không mấy tin tưởng, hiện tại chính mắt hắn nhìn thấy, cơ bản có thể chứng thực.
Vân Chức là từ người khác mới biết được Tần Nghiên Bắc cứu cô.
Mà Tần Nghiên Bắc, đối với việc bản thân đã cứu Vân Chức lại thật sự không biết gì, ngược lại còn cho là Vân Chức có chủ ý tiếp cận anh, rốt cuộc là có quan hệ với căn bệnh của anh hay vẫn là do Tần gia đã sớm can thiệp không chút dấu vết?
Tóm lại phần ân tình này, cả hai bên căn bản là không có cách nào tiếp tục.
Hắn tin tưởng, trừ bỏ người chứng kiến toàn bộ ở hiện trường là hắn ra thì trên đời này đại khái sẽ không có người nào khác biết rõ được ngọn nguồn lúc trước.
Như vậy, không có người nào nhận lấy ân tình, có phải có nghĩa là...!có thể vô thanh vô tức đổi thành một người khác không.
Dù sao với Tần Nghiên Bắc hiện tại, không có khả năng có hứng thú với Vân Chức, ân tình gì đó đều là gánh nặng, mà đối với Vân Chức mà nói, chỉ cần báo được ân liền sẽ cảm thấy an tâm, đối tượng thật sự là ai có quan trọng sao.
Giang Thời Nhất nhắm mắt lại, tay nắm thành quyền để bên môi nhẹ ho một tiếng, áp xuống huyết mạch đang đập thình thịch, cong cong khóe miệng, hoãn thanh nói: "Không nghĩ tới còn có sự việc này, bất quá hai năm gần đây Tần tổng rất bận rộn, hẳn là không nhớ rõ đi."
Vân Chức mỉm cười: "Sao có thể, cứu người là chuyện lớn như vậy."
Cô nhìn về phía Tần Nghiên Bắc, đôi mắt trong vắt nhu hòa thanh nhuận, đôi môi đỏ hơi cong lên thành nụ cười ngọt ngào, chọc vào tâm người khác: "Tần tiên sinh, cho nên tôi làm mọi thứ vì anh là điều đương nhiên, anh thật sự không cần để ý chút thương tích nhỏ này của tôi đâu, coi như tôi vừa khéo đụng phải người anh đi, anh đừng có tâm lý gánh nặng gì."
Vân Chức khẩn trương, đây là lần đầu tiên cô dùng tâm tư nhỏ đối với Tần Nghiên Bắc.
Nửa thừa nhận nửa không thừa nhận như vậy, nói không chừng sau này anh sẽ không kháng cự cô như vậy nữa, tiện cho cô chăm sóc hơn.
Tần Nghiên Bắc trước sau cũng không có nói chuyện, nghe Vân Chức miêu tả sự việc trải qua xong, anh khép hờ mi mắt, đảo qua Giang Thời Nhất: "Nghe xong chuyện xưa rồi? Hôm nay Giang thiếu muốn tôi nói một tiếng cút mới vui vẻ, phải không."
Giang Thời Nhất cảm thấy kinh hãi, Tần Nghiên Bắc thế nhưng còn có thể bình tĩnh như vậy, nếu không phải hắn nhìn thấy rõ ràng thì ai có thể phát hiện ra, Tần tổng đối với chuyện này là hoàn toàn không có chuẩn bị.
Tần Nghiên Bắc đã hao hết kiên nhẫn, hướng ra phía ngoài nâng tay, người đứng ở cửa tùy thời đợi lệnh lập tức tiến vào, lãnh đạm nhìn Giang Thời Nhất: "Giang tiên sinh, mời, bệnh viện không nên ồn ào."
Ý tứ rất rõ ràng, còn không đi nữa thì sẽ có chuyện ồn ào.
Giang Thời Nhất rũ mắt, không yên tâm nhìn Vân Chức, tay tùy ý nâng lên, hơi đè ở trên đỉnh đầu cô một chút, thấp giọng dặn dò: "Có việc thì gọi cho anh."
Không đợi Vân Chức né tránh, hắn đã thu tay, thời điểm đi tới cửa phòng bệnh liền lướt qua bên xe lăn của Tần Nghiên Bắc.
Giang Thời Nhất mặt mày ôn hòa, khách khách khí khí gật đầu với Tần Nghiên Bắc, nhưng mà giây tiếp theo, xương cổ tay của hắn đã bị một bàn tay cách ống tay áo chặt chẽ chế trụ.
Trong nháy mắt truyền đến tiếng xương đau nhức làm Giang Thời Nhất khống chế không được kêu thành tiếng.
Mà thái tử gia lại chỉ nhàn nhạt nâng mi, không coi ai ra gì liếc hắn một cái: "Tay bớt chút tật xấu đi, đừng lộ ra trước mặt tôi."
Chờ Giang Thời Nhất rời đi, cửa phòng bệnh được đóng lại, căn phòng 34 mét vuông hoàn toàn yên tĩnh, hô hấp đan xen lẫn nhau, rõ ràng có thể nghe được.
Vân Chức đoán không ra Tần Nghiên Bắc đang suy nghĩ cái gì, nhưng lúc này không khí đã áp lực tới mức hô hấp không thông thuận.
Một chút trầm mặc, Tần Nghiên Bắc hỏi: "Địa điểm hỏa hoạn là ở đâu?"
Vân Chức ngẩn ra, trả lời đúng sự thật: "...!Đồng huyện, nơi bà nội tôi ở."
Tần Nghiên Bắc nhíu mày.
Không khớp.
Anh bất động thanh sắc hỏi tiếp: "Vị trí cụ thể nhà bà nội?"
Vân Chức khó hiểu, nhưng vẫn nói số nhà kỹ càng tỉ mỉ.
Ngón tay Tần Nghiên Bắc hơi gõ gõ theo nhịp nói chuyện của cô, ở thời điểm giọng nói cô vừa dứt liền dừng lại.
Vân Chức đoán, rốt cuộc thì trước đó anh vẫn luôn không chính diện nói tới sự kiện năm đó, hiện tại hẳn là muốn tiến thêm một bước xác nhận thân phận của cô đi.
Ân nhân với bà nội đã từng tiếp xúc qua, nếu như anh để lại tin tức về thân phận cho bà nội biết, vậy bà nội hẳn là cũng cho anh thông tin tương tự, đích xác có thể làm bằng chứng.
Không đến năm phút, điện thoại Tần Nghiên Bắc vang lên, thu được ảnh chụp đối ứng với địa chỉ vừa rồi, là một căn nhà dân xưa cũ bốn tầng, rất xa lạ.
Vẫn không khớp.
Vân Chức có thật sự trải qua hỏa hoạn hay không, tạm thời anh không quan tâm, nhưng chuyện từng được anh cứu, cô đang nói dối.
Tần Nghiên Bắc híp mắt, một lần nữa đánh giá Vân Chức.
Cô gái ngồi ở trong phòng bệnh lạnh lẽo, mặc đồng phục bệnh nhân không quá vừa người, tóc dài rũ ở trước ngực, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, mắt đen môi đỏ, ngũ quan bắt mắt.
Mùa hè hơn hai năm trước, anh đúng là từng rời khỏi Hoài Thành, tới một huyện ở phương Nam, cố chấp điên cuồng, tìm ra cái nơi mà anh vọng tưởng ra kia.
Không có gì bất ngờ xảy ra, anh không tìm được.
Chỉ là lúc chuẩn bị rời đi, liền ngẫu nhiên gặp phải một trận lửa lớn, khung cảnh lóa mắt, anh liếc thấy có một thân ảnh bị bao trùm trong đám cháy, trên người mặc áo sơ mi mà anh quen thuộc.
Chuyện kia...! tồn tại đối với anh mà nói là vọng tưởng không thực tế, nó là giấc mộng luân hồi cứ lặp đi lặp lại như vậy, nhưng lại không nên xuất hiện ở hiện thực.
Đó là bệnh không thể trị hết của anh.
Cho nên lúc đó anh mới hoàn toàn mất đi lý trí, lập tức vọt vào đám cháy, nhưng bộ quần áo kia đã sớm bị lửa thiêu đến hoàn toàn thay đổi, anh chỉ là dựa vào cảm giác, tùy tiện xách một đứa nhỏ gầy yếu thoi thóp đi ra.
Sau đó, tất cả mọi người xung quanh đều nói cho anh biết, đó là một thằng nhóc dân bản địa vùng núi, cùng với anh không hề có liên quan nào.
Hiện tại, Vân Chức lại nói ra chuyện này, không có ai biết, thời điểm cô nói tới vụ hỏa hoạn, mạch đập trong anh nảy lên như muốn đâm thủng da thịt, nhưng mọi tin tức kế tiếp cô nói mỗi một cái đều không giống, không một cái nào là trùng khớp.
Nghĩ lại, hẳn là trước khi Tần Chấn sắp xếp Vân Chức tới đây đã giúp cô tìm được lý do tiếp cận anh trước, báo ân, khá đường hoàng, còn không phải là gián tiếp nói cho anh biết cô là muốn lấy thân báo