Từ hành lang đến phòng để quần áo ngắn ngủi có vài bước chân nhưng Vân Chức lại cảm thấy bản thân như dẫm lên tầng mây, đầu nặng chân nhẹ đến mức không rõ phải bước chân nào trước.
Trong lòng cô rất rõ ràng Tần Nghiên Bắc khẳng định đã hiểu lầm rồi, anh nhìn ra được bộ quần áo này là quà cô tặng anh, nhưng lại không biết rằng đã bị cô cải tạo qua, hơn phân nửa là cho rằng cô có ý muốn đưa mấy thứ linh tinh rối loạn cho anh.
Mà anh thế nhưng lại không có ném lên mặt cô, ở bên trong do dự lâu như vậy cuối cùng lại lựa chọn mặc lên người cho cô xem.
Lấy tính cách kiêu ngạo bình thường của thái tử gia thì dù có cho cô mấy trăm cái lá gan đi nữa cũng không nghĩ tới loại này...!có thể nói là hình ảnh hương diễm.
Thậm chí Vân Chức còn nhớ lại trước kia, nửa đêm cô chui vào trong chăn xem qua các tác phẩm khỏa thân của những họa sĩ nổi danh, trong ảnh là những người đàn ông anh tuấn cơ bắp săn chắc đang bán khỏa thân, thể hiện ra các loại tư thế câu người, nhưng cũng hoàn toàn kém hơn so với sự chân thật kích thích trước mắt cô bây giờ.
Người không thể khinh nhờn nhất trong ấn tượng của cô, cuồng vọng kiêu ngạo, tối tăm lãnh đạm, lại có thể chủ động thay...!trang phục tình thú, bộ dáng lại không hề tự nguyện, lười biếng ghét bỏ như vậy lại càng phá lệ có lực hấp dẫn hơn.
Lúc Vân Chức tới gần anh, đường cong ở eo anh từng chút căng chặt lại, phác họa ra hình dáng càng sâu hơn.
Trước khi thay quần áo, máu nóng cả người Tần Nghiên Bắc chỉ hận không thể chảy ngược, vô cùng muốn bóp chết Vân Chức, nhưng chờ thay xong ngồi ở đây, thấy bộ dáng đỏ mặt thụ sủng nhược kinh của cô, tâm trạng của anh lại vô cùng bằng phẳng.
Anh nắm chặt tay vịn xe lăn, ngại cô chậm chạp, tận lực khắc chế cảm xúc muốn đứng lên ấn cô lại đây để cho cô xem nhanh một chút, lạnh giọng nói: "Một phút qua rồi, em xác định bốn phút còn lại còn muốn lãng phí như rùa bò như thế?"
Anh đã dung túng cô như vậy rồi.
Cô đến tột cùng là xem hay không xem!
Mặc cũng đã mặc, quà cô tặng mà cô còn xấu hổ cái gì, cô nhóc Vân Chức này rốt cuộc đã chơi đủ chưa, như thế nào mà thời điểm nên xông tới lại rớt dây xích như vậy.
Vân Chức theo bản năng đáp lại hai tiếng "ừ ừ", lúc muốn che miệng lại thì đã quá muộn.
Cô lại đáp ứng cái gì chứ?!
Thời điểm như thế này cô nên phi lễ chớ nhìn mới đúng, phải mau chóng giải thích rõ ràng với Tần Nghiên Bắc, chấp nhận rồi trấn an lửa giận có khả năng bùng lên bất cứ lúc nào của anh, bởi vì chính cô đã sai mà.
Nhưng mà...
Vân Chức chớp chớp mắt, rất không có tiền đồ mà không thu lại ánh mắt được, nhịn không được chắp tay trước ngực vái Tần Nghiên Bắc vài cái, đôi mắt lại tiếp tục nhìn chằm chằm anh.
Cô không phải khoa trương, cũng không mang theo kính lọc gì, anh đúng là rất đẹp trai, bị thương nặng ngồi trên xe lăn mà còn có thể có cơ thể hoàn mỹ như vậy, thật sự vượt qua tưởng tượng, cô chỉ nhìn có vài lần mà tay đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
...!Nhịn xuống, nếu bây giờ vội vã trở về phác thảo anh thì không khỏi quá lãng phí cơ hội nhìn cho đã mắt.
Tần Nghiên Bắc nâng mi, khẩn trương nhìn chằm chằm phản ứng của Vân Chức, nhìn thấy cô dùng sức nhéo ngón tay, một bộ dáng ngứa ngáy, bản tính muốn áp xuống mà không được.
A.
Giả vờ đúng là giỏi, thật sự là muốn tới sờ anh đi.
Thái tử gia không kiên nhẫn nhích về phía sau, eo bụng theo hô hấp hơi hơi phập phồng, hai chân rộng mở thon dài giãn ra, làn da dưới ánh sáng sạch sẽ nội liễm, anh làm vẻ vô biểu tình: "Em muốn làm gì thì làm dứt khoát một chút, đừng có cọ tới cọ lui như vậy, nếu không phải thấy hôm nay em khóc lóc ủy khuất như vậy còn chưa thôi, tôi cũng sẽ không rảnh lãng phí thời gian với em."
Vân Chức hiểu ra.
Tần Nghiên Bắc còn nhớ chuyện ban ngày cô khóc lóc thảm thiết, bao gồm cả lúc nãy gõ cửa, cô vì sốt ruột mà phát ra âm rung, anh tám phần cho rằng cô lại muốn khóc.
Kỳ thật anh đúng là rất tinh tế.
Câu "dỗ em" kia, không chỉ là giúp cô giải vây chuyện đồn đãi, mà còn hy sinh chính mình thành toàn cho "sở thích" ác ý của cô.
Anh có lẽ đang dỗ cô vui vẻ.
Vân Chức lúc này liền cảm thấy tội ác của mình tăng cao, đứng ở trước mặt anh áy náy nói thật: "Thực xin lỗi Nghiên Bắc, quần áo đúng là quà tôi mua để cảm ơn anh, nhưng mà trước khi về nhà lại bị mèo cào rách, tôi không nỡ lãng phí cho nên liền cắt bỏ những chỗ bị cào nát, chưa kịp dọn thì anh đã về rồi..."
Tần Nghiên Bắc cho dù ngồi cũng vẫn như cũ cực kỳ áp bách, anh nhướng mi: "Lý do không tệ."
Vân Chức khóc không ra nước mắt.
Cô không muốn để Tần Nghiên Bắc hiểu lầm thành cô trêu đùa anh.
Thái tử gia chịu lộ cơ bắp cho cô xem, giống như Bồ Tát sống vậy, nếu như cô còn không làm sáng tỏ thì thật là quá đáng.
Vân Chức vội nói: "Tôi có thể chứng minh! Những thứ tôi vừa cắt đều vứt ở dưới lầu! Để tôi đi nhặt! Bên trên còn có móng mèo cào đó!"
Cô chưa đã thèm nhìn Tần Nghiên Bắc nhiều thêm một chút...!eo bụng cùng đùi đều liếc qua một cái, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng để quần áo đi xuống lầu, không nghĩ tới đồ mới vứt vài phút trước trong thùng rác đã biến mất không còn dấu vết.
Dì Trịnh thăm dò đi ra: "Sao thế Vân tiểu thư, xe thu rác vừa tới, tôi đã dọn hết đi rồi."
...!Bị xe rác thu đi rồi, bây giờ cô lao ra tìm còn kịp không.
Vân Chức uể oải trở lại lầu trên, trước khi vào cửa liền lên website của nhãn hiệu này tìm kiếm một chút xem có bộ quần áo nào giống như thế này không, nhưng hi vọng cuối cùng tan biến, cô đón nhận đôi con ngươi đen như mực như đang xem trò cười của Tần Nghiên Bắc, hết đường chối cãi: "...!Rác biến mất rồi."
Tần Nghiên Bắc cười lạnh.
Vân Chức hoàn toàn không tìm được chứng cứ, không còn cách nào đành phải chấp nhận tất cả.
Dù sao Tần Nghiên Bắc đã nhận định là ý của cô rồi, vậy làm thế nào cũng không thể để thái tử gia không thể xuống đài được, phát hiện bản thân hiểu lầm ý của cô thì sẽ rất xấu hổ đi, nếu có tội danh gì thì cứ để cô gánh là được rồi.
Vân Chức không thể giải thích, bất cứ giá nào, căng da đầu nói: "...!Được, tôi thừa nhận, là tôi cố ý, tôi vừa thấy bộ quần áo này liền cảm thấy rất hợp với anh, cho nên mới mua về thử xem, không phải là không tôn trọng anh đâu, chỉ là thật sự không nghĩ tới anh sẽ..."
Tần Nghiên Bắc liếc cô: "Sẽ như thế nào?"
Vân Chức chậm rãi nâng tay lên, dựng ngón tay cái với anh: "Mặc đẹp như vậy."
Khóe môi Tần Nghiên Bắc không dấu vết cong lên.
Xem đi, bức ra lời nói thật rồi, yêu mặt anh, yêu thân thể anh, vì thỏa mãn dục vọng của bản thân mà to gan lớn mật với anh như vậy.
Thái tử gia vẫy tay ý bảo Vân Chức qua đây, chờ cô mang vẻ mặt hết trắng lại đỏ tới cạnh anh, anh mới lười nhác nắm lấy cổ tay quá mức nhỏ gầy của cô, giúp cô đẩy nhanh tiến độ, đem lòng bàn tay của cô ấn lên eo mình, nhạt giọng trách cứ: "Dây dưa lâu như vậy, sau này dứt khoát một chút."
Tuy rằng qua loa, nhưng chân thật chạm tới, độ ấm nóng cháy người.
Vân Chức căn bản không có nghe được anh nói gì, cô đang thiếu oxy lên não.
Chờ điện thoại Tần Nghiên Bắc nhận được nhắc nhở họp hội nghị qua video, anh không chút để ý chọc đầu cô, đem cô thoáng đẩy ra, xoay người đi vào bên trong thay quần áo rồi tới thư phòng, cuối cùng Vân Chức cũng dám ngẩng đầu, mu bàn tay lại một lần nữa đặt bên chóp mũi, chờ lúc hơi dời đi, có thấy một chút máu nhàn nhạt.
...!Cô chưa từng mất mặt như vậy, cũng chưa từng chịu kích thích đến thế.
Vân Chức về phòng sửa sang lại bản thân, trấn định đi xuống lầu giúp Tần Nghiên Bắc làm cơm tối, sau đó đẩy xe bàn ăn nhỏ đến cạnh bàn của anh, mi mắt cũng không dám liếc loạn, nhanh chóng lui về, ăn xong cơm liền đi lên phác thảo sơ đồ.
Trước khi trời tối hẳn, dụng cụ vẽ tranh sơn dầu của Vân Chức đã được chuyển tới, nếu cô muốn ở lại C9 một thời gian ngắn thì không tránh được khi ở nhà sẽ phải vẽ tranh, mấy thứ này đều là những thứ không thể thiếu.
Cô đem giá vẽ đặt trong phòng ngủ, không dùng phong cách của Sin, dùng bút pháp ôn hòa quang minh hơn, vô cùng tả thực vẽ hình ảnh Tần Nghiên Bắc mặc bộ quần áo kia, có chút quyến rũ nhưng càng nhiều hơn vẫn là lạnh lùng.
Buổi tối vẽ xong, Vân Chức gỡ xuống, lấy hết can đảm gõ cửa thư phòng, cẩn thận đẩy ra một khe hở nhỏ nhét tranh vào, ngay sau đó liền né tránh chạy về phòng đóng cửa, liền mạch lưu loát chỉ sợ thái tử gia bóp chết.
Tầm mắt Tần Nghiên Bắc thu lại từ trên bản vẽ thiết kế trên màn hình, dừng ở trên bức tranh đặt ở ven tường kia.
Anh đứng dậy đi qua, nhặt tranh lên, lòng bàn tay lau sạch chút bụi dính ở mép tranh, cầm đến rải trên mặt bàn làm việc của mình, rũ mắt nhìn kỹ hồi lâu.
Thì ra dưới con mắt của cô, anh lại dung tục tình tứ như vậy.
Nhưng còn thiếu chút gì đó.
Tần Nghiên Bắc tùy tay cầm bút chì bên cạnh lên, ở bên dưới hình ảnh, phác thảo vài nét bút vẽ ra một con thỏ nhỏ mềm mại đang chăm chú nhìn người ở chính giữa.
Vẽ xong, thái tử gia lại cảm thấy không vừa lòng lắm, cầm bút chì màu đỏ lên, ở trên gương mặt của thỏ nhỏ vẽ ra mấy vệt đỏ ửng.
Ừ.
Đây mới là tả thực này.
***
Từ sau khi dọn ra khỏi KTX, Vân Chức đã tính tới mọi trường hợp có thể xảy ra sau khi công khai thân phận của Sin, bên phía trường học khả năng sẽ có thay đổi, cô hẳn là sẽ nhận được nhiều sự chú ý hơn, yêu cầu của mọi người cũng sẽ càng cao, cô cần phải chấp nhận việc mọi người vây xem cùng những bình luận có tốt có xấu, tất cả đều là lẽ tự nhiên, nhưng mà cô đã quên tính tới phản ứng của lãnh đạo nhà trường và các giảng viên trong viện.
Sáng hai ngày sau, Vân Chức vừa tan học liền nhận được điện thoại từ phó viện trưởng viện Mỹ thuật gọi tới, ôn hòa dò hỏi tình huống bút danh của cô, khích lệ cô rất nhiều, cuối cùng mới nói tới trọng điểm.
"Vân Chức, em vốn dĩ là sinh viên xuất sắc nhất trong viện chúng ta mấy năm gần đây, bình thường có hoạt động gì cũng đều tích cực tham gia, hiện tại bút danh được công khai, lực ảnh hưởng đương nhiên sẽ lớn lên nhiều, có một số trường hợp cần em phải tham gia, em cũng không thể từ chối nhé."
Vân Chức lễ phép đồng ý: "Dạ, viện trưởng cứ nói."
Phó viện trường cười cười nói: "Mỗi năm giữa tết Nguyên Đán và Tết Âm Lịch thì viện chúng ta đều sẽ sắp xếp một đại biểu ưu tú đi ra ngoài giao lưu học tập, cũng là hoạt động tuyên truyền rất quan trọng, có thể khẳng định được địa vị của viện Mỹ thuật Thanh Đại chúng ta trong giới, năm nay có hai nhóm được cử đi, hai nam hai nữ, nam sinh là Giang Thời Nhất và Từ Thư Hàm của năm tư.
Một nhóm là của Từ Thư Hàm và một sinh viên nữ khác, nghe nói là người yêu của nhau, cho nên lần này em sẽ cùng một nhóm với Giang Thời Nhất."
Nghe được tên của Giang Thời Nhất, Vân Chức không nhịn được tạm dừng một lát.
Phó viện trưởng hỏi: "Sao thế, không tiện sao? Thầy nghe nói em với Giang Thời Nhất quen biết nhau, cũng được coi là bạn bè, không muốn chung nhóm với cậu ta à? Nếu thật sự khó xử, vậy thầy cô sẽ mở cuộc hợp thương lượng một chút, đổi một nam sinh khác cũng không phải không được."
Vân Chức chần chờ một chút, sau cùng vẫn nói: "...!Không có không tiện ạ, có thể."
Cho dù sau khi Giang Thời Nhất tỏ tình với cô thì lúc gặp mặt hai người sẽ chỉ có chút xấu hổ ra thì việc anh ta nhìn nhận ác ý về cách giải vây của Tần Nghiên Bắc cũng khiến cô không hài lòng.
Nhưng trước kia anh ta đã tích cực giúp cô rất nhiều chuyện, đây đều là sự thật, hiện tại trường học rõ ràng rất xem trọng Sin, cô cần phải tham gia buổi giao lưu lần này, nếu bởi vì cô không được tự nhiên mà đổi Giang Thời Nhất đi, lại còn trước khi anh ta sắp tốt nghiệp xảy ra sự việc bối rối này thì sẽ có thể gây ra những tin đồn nhảm nhí gì đó, thật sự không cần thiết.
Cô cũng không muốn làm tổn thương Giang Thời Nhất.
Chỉ cần làm theo yêu cầu của viện, thực hiện tốt công việc thuộc bổn phận của mình là được, không cần tị hiềm chọc phiền phức cho người khác làm gì.
Phó viện trưởng nói: "Vậy là tốt rồi, chiều nay trong viện có buổi khai mạc khởi động, bốn người các em đều phải có mặt chụp ảnh, nhớ đúng giờ qua đó."
Chiều nay Vân Chức không có tiết học, vốn dĩ muốn về Nam Sơn Viện trồng rau trong nhà kính, ngay cả hạt giống rau cũng