Tần Nghiên Bắc nói xong mấy chữ "yêu đương", Vân Chức ở khuỷu tay anh bất an động đậy, áo khoác đắp ở trên người thoáng trượt xuống, lộ ra cái cổ phiếm hồng vì sốt cao, giữa môi khô khốc phát ra chút khí âm khó chịu.
Ngón tay của anh đặt ở cánh tay và khuỷu chân của cô siết lại, như đang trấn an, sức lực không nặng không nhẹ nhưng lại khiến người ta nghe lời, dưới tình hình không ý thức được, cô liền trở nên ngoan ngoãn, thân thể theo bản năng hơi cọ vào làn da lành lạnh của anh, hoàn toàn không hề có giới hạn, cách anh rất gần.
Nhìn như vậy, chính là bằng chứng hoàn mỹ chứng tỏ quan hệ thân mật giữa hai người.
Tần Nghiên Bắc không có tâm tình giải thích nhiều với Phương Giản, thấp giọng cảnh cáo anh ta: "Vân Chức da mặt mỏng, hiện tại không dám ở trước mặt người khác thể hiện quá trắng trợn với tôi, cậu biết là được, đừng có tìm cô ấy nói bậy, chú ý ngôn từ đúng mực."
Phương Giản ngơ ngác nghe, còn chưa có tiêu hóa được tin tức kinh thiên động địa kia thì đã thấy Tần Nghiên Bắc ôm Vân Chức lên lầu, bóng dáng người đàn ông cao lớn đĩnh bạt, cô gái trong ngực từ đầu đến chân chỗ nào cũng nhỏ nhắn, tinh tế, hình thể chiều cao của hai người kém xa rất nhiều, nhưng đứng cùng một chỗ lại rất xứng đôi.
...!Không đúng, bây giờ trọng điểm không phải là cái này.
Phương Giản bước nhanh theo lên lầu, nhịn không được hỏi một câu: "Nghiên Bắc, cậu động tâm thật sao? Cho dù lý do có là gì thì dù sao cô ấy cũng là người Tần Chấn sắp xếp tới, cậu có thể hoàn toàn yên tâm? Không để ý sao?"
Theo tính cách của Tần Nghiên Bắc, đồ vật anh hứng thú một khi xuất hiện tỳ vết đều sẽ không đặt vào mắt nữa, huống chi còn là người sớm chiều ở chung như cô.
Vân Chức có mục đích mới tiếp cận anh, anh lại có thể không để bụng, đối với cô lại dùng hai chữ "Yêu đương" trịnh trọng như vậy.
Tần Nghiên Bắc dùng chút kiên nhẫn cuối cùng liếc Phương Giản một cái: "Để ý? Dựa theo tính cách ngượng ngùng xoắn xít của cô ấy, nếu không phải do Tần Chấn lấy lợi thế uy hiếp cô ấy thì chờ tới khi nào cô ấy mới có lá gan tới gặp tôi."
"Yêu thầm nhiều năm thì cũng có ích gì..." Anh rũ mắt nhìn chằm chằm lông mi ướt át của Vân Chức, hơi chút bất mãn xùy một tiếng: "Theo đuổi người khác cũng không dám, còn phải dựa vào người khác ép, không có tiền đồ."
Phương Giản càng nghe càng kinh hãi, thẳng đến khi Tần Nghiên Bắc đi lên lầu hai, đưa Vân Chức vào phòng, thân ảnh biến mất ở cửa, anh ta mới lo sợ hít vào một hơi.
Tình huống tâm lý của Tần Nghiên Bắc cũng không tốt, đặc biệt là hai năm gần đây, liên tục trượt dốc không phanh, mỗi lần phát tác sẽ không thể khống chế ngày càng xuất hiện nhiều hơn, tác dụng của thuốc cũng đã dần mất đi hiệu lực, mỗi ngày anh ta vì bệnh tình của Tần Nghiên Bắc mà sống ngày càng khó yên tâm, chỉ sợ một ngày nào đó anh xảy ra chuyện gì, tình hình sẽ mất khống chế.
Mấy ngày nay thấy Tần Nghiên Bắc có chuyển biến tốt đẹp, hậm hực với cuồng loạn và các triệu chứng hoang tưởng khác trong miệng bác sĩ của Tần gia cũng không thấy xuất hiện nữa, anh ta còn cho là Tần Nghiên Bắc đã tìm được cách gì có thể tự khống chế rồi.
Kết quả đúng là có cách, nhưng lại buộc chặt trên người một người khác.
Anh ta không biết rung động vào thời điểm này có tính là chuyện tốt hay không.
Yêu đương đương nhiên là không thành vấn đề, chỉ là một khi người có thể tác động lên cảm xúc của anh xuất hiện những dấu hiệu mất kiểm soát gì đó thì chẳng phải Tần Nghiên Bắc sẽ vạn kiếp bất phục sao.
Phương Giản quay lại thư phòng lấy hòm thuốc, đi vào phòng ngủ của Vân Chức châm cứu cho cô, mới vừa bước vào liền thấy rõ được cảm giác lạnh lẽo phát ra từ Tần Nghiên Bắc.
Anh ta hiểu rõ, vị Diêm Vương này bệnh cũng không nhẹ, ý thức chiếm hữu lãnh địa vô cùng mãnh liệt, mới vừa yêu cho nên dục vọng chiếm hữu quá lớn, ngay cả những người khác tới gần mép giường Vân Chức cũng không vừa mắt.
Anh ta nhấc tay bảo đảm: "Chờ châm cứu xong, xác định bạn gái cậu không sao nữa thì tôi sẽ ra ngoài ngay."
Xưng hô "bạn gái" này tựa hồ là đã lấy lòng thái tử gia rồi, anh lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, dịch dịch góc chăn cho Vân Chức.
Sau khi châm cứu xong, Phương Giản lại pha loãng thuốc ra, bảo Tần Nghiên Bắc đút cho Vân Chức.
Anh ta tận mắt nhìn thấy thái tử gia từ trước tới nay đều không coi ai ra gì kia lúc này lại vụng về ôm lấy cô gái đút thuốc, giữa mày tuy rằng là sự phiền toái không thèm che giấu, thế nhưng động tác không hề chậm trễ chút nào, lau khóe miệng cho cô cũng không dùng tới khăn giấy, trực tiếp dùng ngón tay, chờ lau sạch rồi anh mới bớt thời gian xử lý bản thân.
...!Cho nên anh thế mà lại là ghét bỏ khăn giấy quá cứng, mới không dùng ở trên mặt Vân Chức?!
Phương Giản vẫn luôn trợn to mắt bất động, chờ Vân Chức an ổn nằm yên, trong phòng chỉ còn có hô hấp đều đều, anh ta rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện chính: "Nhưng mà Nghiên Bắc, cậu chấp nhận Vân Chức trừ trên phương diện tình cảm ra thì những phương diện khác hẳn cũng có lợi.
Tần Chấn chắc là đã nắm giữ được tin tức, gần đây hành động càng ngày càng không nể nang gì, buổi họp ký hợp đồng của Tần thị có vài lần là do ông ta chủ trì, hiện tại hội đồng quản trị đã có người buông lỏng thái độ, nhìn bộ dáng có vẻ là muốn đứng về phía ông ta."
Tần Nghiên Bắc ngồi ở cạnh đầu giường Vân Chức, câu được câu không cuộn lấy lọn tóc của cô, thấp giọng cười nhạt: "Còn chưa tới lúc, cứ để ông ta tiếp tục lăn lộn đi, cứ cho là đám hội đồng quản trị buông thả với ông ta, vậy thì..."
Anh lười nhác nâng mi mắt, ngữ khí lười biếng nhàn nhạt, lời nói ra lại không chừa đường sống: "Một người cũng không cần giữ lại."
Phương Giản đã quen với tác phong của anh, không ngoài ý muốn, huống chi đây vốn dĩ là mục đích của Tần Nghiên Bắc.
Anh ta biết điều lui ra khỏi phòng, rời khỏi Nam Sơn Viện, Tần Nghiên Bắc không quản anh ta, nhìn hai tay nhỏ bẩn thỉu của Vân Chức không chớp mắt, đứng dậy vào phòng tắm muốn xả nước ấm, phát hiện trong nhà lại không có cái chậu nào.
Anh nhíu mày, đi vào thư phòng cầm một cái bình hoa cổ rỗng đi vào nhà tắm, rửa sạch sẽ xong mới đổ nước nóng vào nửa bình, trở về lấy khăn lông lau tay cho Vân Chức.
Chậc.
Cái tay này lớn lên như thế nào vậy, có xương hay không chứ, bóp một cái là gãy rồi.
Thái tử gia nhẫn nại tính tính đem bàn tay đã được lau sạch của Vân Chức nhét vào trong ổ chăn, giặt sạch khăn lông, lại đi lau mặt cho cô.
...!Quá mềm, mềm đến tâm phiền ý loạn.
Đầu ngón tay dùng chút lực thôi cũng đỏ lên, giống như là cố ý bắt nạt chà đạp cô vậy.
Dục vọng tận sâu trong xương cốt anh ẩn ẩn bắt đầu phá tan phòng tuyến bốc lên, không nhịn được nhớ lại xúc cảm đêm đó khi cắn mút cô, muốn cho làn da cô đỏ lên, đáng thương khóc nức nở lại vô thố cầu anh tha cho, thật sự là muốn xuống tay, anh nhíu mày chậm chạp không có động tác khác.
Vân Chức hôn mê, ý thức như đang rơi vào biển lửa, cả người bị huân đến nóng lên, chật vật không có chỗ trốn, lúc này có người mang theo cảm giác ướt át lành lạnh đụng vào cô, cô cảm thấy được cứu, ỷ lại dán lên nơi đó.
Giống hệt như vụ hỏa hoạn năm đó, cô nằm sâu trong đám cháy, nơi nơi đều là lửa cháy cùng khói đặc, cái gì cũng không thấy rõ lắm, cũng không tìm được phương hướng, ngọn lửa cháy tới vạt áo, xoang mũi hít phải đủ thứ khói bụi không thở được, thời điểm cô gần như cảm thấy mình sắp chết, tựa hồ cũng có một bàn tay như vậy hung bạo túm lấy cô, mang theo cô lao ra khỏi đám cháy, một lần nữa khôi phục lại hô hấp.
Cô không nhìn thấy mặt người kia, thanh âm cũng chưa từng nghe qua, nhưng trong cơn mê nửa mơ nửa tỉnh này, cô lại cảm thấy quen thuộc.
Đã từng có một người giống như thế này, làm việc dứt khoát nhưng lại không chịu để cô nhìn thấy tận mặt.
Lúc còn học trung học, cô bởi vì chứng kích ứng chướng ngại nghiêm trọng mà đã mất đi năng lực nghe nhìn trong khoảng thời gian ngắn, sau đó bị ném về chỗ bà nội, bà nội đưa cô tới Đồng huyện tĩnh dưỡng, nhưng phản ứng cô quá kịch liệt, không thể gặp người khác, không thể sinh hoạt bình thường, từ sáng đến tối chỉ ôm đùi cuộn mình ở trong một căn phòng nhỏ ở hậu viện nhà cũ của bà nội, cửa đóng chặt, hoàn toàn phong bế với bên ngoài.
Đôi mắt không thấy rõ lắm, tai 24 giờ không hề gián đoạn chỉ nghe được những tạp âm vặn vẹo, không thể phân biệt rõ ánh sáng bình thường, khiến cho bệnh trạng càng ngày càng nặng là cô không thể nuốt nổi đồ ăn, cơ hồ là tới độ kén ăn, giống như tự bế khóa chặt bản thân lại.
Thẳng đến một ngày nọ, không biết là ban ngày hay là buổi tối, trong căn phòng bằng gạch nhỏ bé, có người nào đó từ bên ngoài xốc tấm rèm chắn cửa sổ lên.
Một quả đào nhỏ trồng ở sau núi Đồng huyện, chỉ lớn bằng đầu ngón cái từ từ rơi vào trong phòng, nhẹ nhàng đụng vào vai cô.
Mới đầu cô không nghe được