Edit by Shmily
#Do not reup#
-------------------------------------------
Không khí quá mức quái dị, Vân Chức muốn xem nhẹ cũng khó, ngón tay siết lấy cái bọc nhỏ có chút cứng nhắc, cho dù tối hôm nay có đối mặt nói mấy câu với Tần Nghiên Bắc, cô vẫn khó có thể thích ứng được áp lực vô hình mà người đàn ông này mang tới.
Vân Chức đoán anh chướng mắt cái bao tay trong hộp cơm này, hoặc là, anh cảm thấy giống như lúc uống nước trước đó, cô nên tự giác làm.
Cô dứt khoát xé mở cái hộp.
Chỉ là cái răng cưa bọc cái bao tay quá dai, cô xé mãi không được, thay đổi hai vị trí khác nhau cũng không xé nổi, Vân Chức đứng ở cửa như cưỡi trên lưng cọp, khó có thể leo xuống, cũng không thể nói Tần tiên sinh, phiền anh cho tôi mượn cái kéo được, nếu như giờ mà đi ra ngoài tìm thì không chừng là sẽ bị lạc đường luôn mất.
Cô không còn cách nào, ai oán thở dài, chuyển sang một cái đầu sạch sẽ khác, đưa đến bên miệng dùng răng cắn.
Cô gái như thẹn thùng cúi đầu, lông mi run rẩy, môi đỏ đang như có như không ngậm lấy thứ đồ dùng tránh thai kia, cả người trắng như bông tuyết dựa vào cửa phòng, làm cho thư phòng to như vậy bốn vách đều nổi lửa, không khí cũng bắt đầu nóng lên.
Video hội nghị không có gián đoạn, tín hiệu vẫn luôn ổn định, cái hành vi ban nãy của phó tổng làm cho nhóm cao tầng của Tần thi bây giờ như đi trên băng mỏng, chỉ sợ biểu tình không đúng sẽ làm cho Tần Nghiên Bắc không vui.
Rốt cuộc thì màn ảnh bây giờ chiếu vào người nọ, xem từ thần sắc thì khí áp rất thấp, giữa mày ẩn hiện chút tàn bạo, chỉ là anh lại không nhìn về phía hội nghị, hơn nữa còn chỉ mở loa, không mở mic, cũng không nghe được rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
Tần Nghiên Bắc vào một khắc Vân Chức cắn mở kia, đốt ngón tay liền gõ vang mặt bàn, hỏi cô: "Cô không cảm thấy quá nóng vội rồi sao?"
Ngay cả khi Tần Chấn không chịu nổi nữa, muốn bắt được nhược điểm để khống chế anh, nhưng sao có thể để một người phụ nữ lấy cách này, mới vừa gặp mặt chưa được bao lâu đã liên tiếp tấn công, công khai chiêu cáo mục đích của cô, vừa đi lên liền trực tiếp nắm lấy tay anh sờ loạn, đưa cô về nhà xong cô lại lập tức muốn một bước lại tiến thêm một thước.
Cho dù đúng là đã yêu thầm nhiều năm, Tần Chấn không khỏi có vẻ quá vội vàng rồi.
Vân Chức không quá hiểu thâm ý của Tần Nghiên Bắc, vừa lúc dùng lực một chút, thứ đồ đóng gói bên trong bung ra, cô buông hàm răng tuyết trắng ra, hỏi lại: "Hôm nay tuyết lớn, nhiệt độ không khí thấp, như vậy có khả năng vết thương ở chân sẽ càng nghiêm trọng hơn, Tần tiên sinh, anh...!không vội thay thuốc sao?"
Cô nói xong liền rút ra một bao tay trong cái hộp hình vuông kia.
Một xấp, nửa trong suốt, nilon mỏng.
Tần Nghiên Bắc theo động tác chậm rãi của cô mà giật giật huyệt thái dương, thẳng đến khi thấy rõ đến tột cùng là cái gì, cùng với hai từ "thay thuốc" được cô cường điệu kia, lực đạo ẩn ẩn đang nhảy lên ở cổ áo sơ mi bao lấy động mạch cổ của anh lúc này mới biến mất.
...!Cô tùy cơ ứng biến đúng là rất nhanh.
Mang theo thứ đồ vật hư hư thực thực như thế kia tới dò hỏi thái độ của anh, không có được kết quả mình muốn liền thuận thế nói thành thay thuốc?
Cho nên, cô rốt cuộc có nghe thấy thứ âm thanh kia không.
Trên mặt thái tử gia vẫn rất bình ổn, xốc xốc mi mắt, hai mắt đen trầm bình tĩnh nhìn Vân Chức chăm chú, không có tiếp tục đề tài mà bản thân vừa nhắc tới kia: "Người vội là cô, không phải tôi."
Vân Chức chần chờ một chút, ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận, thuận tiện đeo bao tay vào.
Nói cũng đúng, là cô vội vã muốn trả ơn, Tần Nghiên Bắc cũng chưa có yêu cầu.
Tần Nghiên Bắc càng nhìn tấm nilon mỏng kia thì càng chướng mắt, cứ như là Vân Chức đang nhắc nhở anh vừa mới hiểu lầm cái gì đó vậy, ngữ khí lãnh đạm nói: "Vứt đi, đừng để tôi nhìn thấy thứ đồ kia."
Thái tử gia bình thường không ăn cơm hộp, mặc dù ngẫu nhiên gọi thì cũng không có ai đưa thứ đồ như bao tay này tới trước mặt anh.
Anh chán ghét nhíu mày, cái công ty sử dụng loại bao tay này ở gần công ty anh, hẳn là nên đóng cửa rồi.
Vân Chức còn chưa có phản ứng, dì Trịnh đã chạy chậm tới đây, ở ngoài cửa thả nhẹ thanh âm: "Tần tổng, bác sĩ Phương đội tuyết tới đây, đã tới dưới lầu rồi."
Bác sĩ Phương tới rồi, vậy đương nhiên là không cần tới cô nữa, Vân Chức mất mát rũ đầu, xong rồi, lại thất bại, hơn nữa mang bao tay cũng bị ghét bỏ.
Muốn trả ơn cho Tần Nghiên Bắc cũng thật gian nan.
Thời điểm Phương Giản đi lên lầu, cũng gặp gỡ Vân Chức đang xuống lầu, cầu thang xoắn ốc lẫn căn nhà này từ trước tới nay đều trống trải lạnh như băng, đột nhiên xuất hiện thân ảnh của một người phụ nữ như vậy, còn là một đại mỹ nhân thanh thuần xinh đẹp, giá trị nhan sắc lẫn dáng người chưa cần bàn tới, từ việc có thể vào được C9 thôi cũng đã là thần tích rồi.
Trong thư phòng, Tần Nghiên Bắc tạm dừng cuộc họp, Phương Giản vừa vào cửa liền thuận tay khóa cửa, bất động thanh sắc chú ý vẻ mặt của anh: "Nghiên Bắc, trạng thái hôm nay ổn không, tôi đi bộ tới đây cho nên mất chút thời gian."
Tần Nghiên Bắc khép hờ mắt, sắc môi hiện ra vẻ tái nhợt, không thèm để ý mà cười nhẹ: "Cũng được."
Phương Giản nhíu mày.
Thật kì quái.
Ngày nào được thì không nói làm gì, nhưng ngày sinh nhật là không có khả năng.
Phương Giản rất tự nhiên mà nói sang chuyện khác: "Cô gái ban nãy là ai thế? Cậu cho tới giờ chưa từng dẫn ai về nhà mà, người của Tần gia cũng đều không qua được cái cửa nhà này của cậu."
Khóe môi Tần Nghiên Bắc cong lên: "Người của Tần Chấn, ông ta cùng đường, chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này."
Phương Giản ngạc nhiên, nháy mắt đã hiểu: "Cho nên chú tư của cậu sắp xếp mỹ nhân kế qua đây? Xác định sao?"
Tần Nghiên Bắc bất động thanh sắc: "Chín phần."
Phương Giản càng giật mình, từ trước tới nay Tần Nghiên Bắc sẽ không nói chuyện tự mãn mà không nắm chắc, chín phần trong miệng anh liền tương đương với trăm phần trăm, huống hồ lấy tác phong hành sự của thái tử gia, nếu bên người xuất hiện một người như vậy, hẳn là nhảy nhót không được hai phút, chuyện như vậy trước kia cũng không phải chưa từng có.
Nhưng hiện tại, anh lại mang người về nhà.
Phương Giản thử hỏi: "Nếu biết cô ấy có mục đích riêng, sao cậu..."
Tần Nghiên Bắc đón ánh mắt của hắn, đẩy ghế dựa ra, đứng lên như thường.
Người đàn ông ngồi xuống với đứng lên, khoảng cách chỉ mất có hai, ba giây, nhưng hai chân cao dài duỗi thẳng, chậm rãi gác lên mặt bàn, trên người anh có khí thế nghiêm nghị, không hề giới hạn chỉ trong một chiếc xe lăn, cổ áo màu đen bung hai cúc cùng với quần tây, đó giống như gông xiềng trói buộc bản tính cuồng dã của anh vậy.
Tần Nghiên Bắc nhẹ giọng cười nhạo: "Tần Chấn động tay động chân trên xe của tôi, muốn để cho tôi tàn phế, mất đi quyền thừa kế, ông ta vì thế có thể nhận lấy một phần công việc lúc lâm nguy, bất đắc dĩ gánh vác gánh nặng của tập đoàn, từ trong tay ông nội cứ thế bê Tần thị đi, đáng tiếc để ông ta thất vọng rồi, hai chân này của tôi lại không tàn phế."
"Từ lúc bắt đầu giả nhập viện, xung quanh tôi vẫn luôn được phong tỏa, người của ông ta một kẻ cũng không thể vào, nhìn không thấy rốt cuộc chân tôi có gãy hay không, lúc này mới kìm nén không được mà tìm một người phụ nữ tới đây thăm dò thật giả."
Anh cầm bật lửa ở góc bàn lên, câu được câu không bật lửa.
"Sở dĩ ở trước mặt người khác tôi ngồi xe lăn còn không phải là vì muốn mấy cái thủ đoạn cất giấu còn nhiều kia của Tần Chấn lộ ra hết sao, một lần đem ông ta hoàn toàn xử lí sạch sẽ, nếu tôi không giữ người phụ nữ kia lại, làm sao ông ta có thể yên tâm tiến hành bước tiếp theo."
Phương Giản cảm thán, trong lòng lại hiểu rõ đạo lý này, thế nhưng cứ mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Tần Nghiên Bắc khinh thường với việc lợi dụng phụ nữ mà.
Hắn nửa tin nửa ngờ, vuốt cái mũi hỏi: "...!Thật sao? Chỉ bởi vì vấn đề này?"
Xác định không phải liếc mắt một cái đã coi trọng người ta chứ?
Đối diện với tầm mắt của Tần Nghiên Bắc, Phương Giản ngậm miệng, sợ mình lại hỏi tiếp thì cái mạng nhỏ cũng không giữ được nữa, nhanh chóng đem đề tài kéo về lại trên người anh: "Được rồi, có phụ nữ hay không có phụ nữ thì tôi quản không được, tôi biết hôm nay cậu rất khó khăn, miễn cưỡng đè lại cảm xúc nặng nề đó cũng rất vất vả, nếu không phải vì di dời lực chú ý, cậu cũng sẽ không nhẫn nại tính tính tới quán bar gì gì đó, cho cậu thêm thuốc nè,