Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------
Kích cỡ của tiramisu thật sự không lớn, chờ xác định không có nguy hiểm ẩn hấp gì thì cũng không còn dư lại mấy miếng.
Sắc mặt của Tần Nghiên Bắc không vui đứng dưới ánh đèn ngoài hành lang, rũ mắt xuyên qua cầu thang, bỏ qua những cái đèn treo ở trên trần nhà, đảo tới phương hướng phòng của Vân Chức ở trên lầu hai, đôi môi nhạt màu banh ra, hầu kết hơi động, cuối cùng vẫn bưng cái đĩa bánh kem đáng thương này nuốt xuống nốt.
Cái đĩa không bị anh cầm về thư phòng, tùy ý lấp mấy tầng văn kiện đè xuống, hủy thi diệt tích.
Máy tính trên bàn sáng ngời, Trình Quyết gửi tới tư liệu cơ bản của Vân Chức, còn bổ sung phía sau: "Nghiên Bắc, cô gái kia tên là Vân Chức, đúng là sinh viên của Thanh Đại, năm nay năm thứ ba, hoa khôi nổi danh của viện Mỹ thuật, vốn dĩ phải là hoa khôi của trường cơ, kết quả bình chọn năm đó lại chọn một sinh viên nữ hệ Tài chính dẫn đến xôn xao dư luận, cuối cùng viện Mỹ thuật trực tiếp rời khỏi không chơi nữa, cho nên cô ấy mới chỉ là hoa khôi của Viện.
"
Từng câu từng chữ, đều là bất bình thay cho Vân Chức.
Tần Nghiên Bắc không nhìn mấy lời vô nghĩa này của anh ta, trực tiếp ấn mở tư liệu, thông tin bên trong kỹ càng tỉ mỉ hơn nhiều, như thể hồ sơ nhân sự, còn kèm theo cả tình hình cá nhân từ nhỏ tới lớn, ngoài ý muốn rất đơn giản sạch sẽ.
Người thân gồm có cha mẹ cùng anh trai, học đủ các cấp, lớn lên, tốt nghiệp, tháng 11 năm nay bị chụp được có tiếp xúc với Tần Chấn ở trường học, đến nỗi là từ lúc nào gặp anh, bắt đầu yêu thầm anh, phỏng chừng chỉ có chính cô mới biết được.
Tần Nghiên Bắc dừng ở hai trang thông tin cấp hai và cấp ba của Vân Chức.
Tư liệu biểu hiện, 6 năm cấp hai và cấp ba của cô đều ở Dư Thành, hai trường học đó đều thuộc một thành phố cấp một ở phương Nam, cùng với nơi mà anh mơ thấy vô số lần kia không có quan hệ gì cả.
Tần Nghiên Bắc tự giễu nâng khóe môi, gập máy tính lại.
Anh còn cho rằng bản thân đã quên sạch sẽ, kết quả cho tới bây giờ thế nhưng vẫn còn có những vọng tưởng không thực tế, ý đồ muốn ở hiện thực tìm kiếm dấu vết còn sót lại ở trong những giấc mơ đó.
Đêm khuya, tuyết lớn vẫn còn rơi nhiều, tạo thành những cục bông trắng xóa bị gió thổi bay đụng phải tường, lại không tiếng động mà trượt xuống.
Trong phòng ngủ với ánh sáng mờ nhạt, Tần Nghiên Bắc đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, tròng mắt đen nhánh hiện lên ám quang, theo cơ ngực phập phồng dồn dập, anh dần dần nhận rõ được hoàn cảnh hiện tại là hiện thực, những đốm lửa cháy lan ra khỏi đồng cỏ lại dần dần trở nên lạnh lẽo.
Cách một thời gian dài như vậy, anh lại mơ thấy các loại hình ảnh không biết tên kia, ở góc sân phía nam có một căn phòng nhỏ bằng gạch được xây độc lập, thời còn niên thiếu, khi anh trèo qua bức tường cách vách, nhảy lên nóc nhà, cũng không vào từ cửa sổ lớn mà chỉ từ mái nhà ngó xuống, thấy một bóng người đang co thành một cục.
Hẳn là một ai đó.
Từ trước tới nay anh cũng không mơ thấy toàn cảnh.
Chỉ là cặp mắt kia, trống trải ướt át vọng về phía anh, giống như con nai con mất phương hướng đi lang thang trong rừng.
Anh chưa từng thấy qua cái "người" tồn tại hư ảo này sau khi lớn lên có bộ dáng như thế nào, nhưng tối nay, không hiểu sao lại cảm thấy nực cười, tựa hồ ánh mắt đó chính là cặp mắt kia của Vân Chức.
Giấc mơ không có hương vị gì, nhưng lá cây xanh mướt cùng với những bông hoa tươi tốt trong viện kia, nghiền nát dây dưa ở bên nhau, hình như là hơi thở thanh thiển của Vân Chức có thể trấn an thần kinh đau nhức của anh.
Nhưng giờ này khắc này, tại phòng dành cho khách ở lầu hai, mục đích của Vân Chức đã rất rõ ràng rồi, bất quá là dùng việc yêu thầm làm lợi thế, tìm đủ mọi cách muốn theo đuổi anh mà thôi, chờ nắm được anh rồi liền đem thành tích đi báo cáo cho Tần Chấn biết.
Tóc Tần Nghiên Bắc hơi ướt, cánh tay chặn ngang trước mắt, vết xẹo lướt qua xương cổ tay kia vào ban đêm có vẻ đặc biệt chói mắt.
***
Vân Chức cả đêm không ngủ được, cũng không phải phòng có vấn đề gì, là do lúc cuộc điện thoại ban nãy kia.
Buổi sáng, trời còn chưa sáng hẳn cô đã tỉnh lại, nhanh chóng sửa soạn lại bản thân, gấp gọn chăn cùng với ga trải giường phẳng phiu không một chút nếp uốn, đi xuống tầng giúp dì Trịnh chuẩn bị cơm sáng, dì Trịnh nhìn ra tâm sự của cô nặng nề, đẩy cô ra ngoài: "Cô là khách mà, không cần làm đâu, mau đi nghỉ ngơi đi, đợi một lát nữa là được.
"
Vân Chức được thiện ý đẩy sang một bên, dì Trịnh rất nhanh nhẹn, bỏ đồ ăn vào lò quay xong liền đi ra ngoài thu dọn những thứ khác, Vân Chức đứng ở trong phòng bếp, tận dụng mọi thứ giúp bà đổ sữa bò ra.
Đổ được một nửa, điện thoại lại vang lên.
Vân Chức vừa ấn nghe, Đường Dao đã mang theo hỏa khí gào lên qua ống nghe: "Chức Chức, chuyện ở phòng triển lãm tớ vừa nghe nói rồi, tớ điên tới mức sắp cắn sạch móng tay rồi đây!"
Sau khi bắt đầu học kỳ mới của năm hai, Đường Dao với Vân Chức cùng nhau mở một phòng triển lãm mèo ở gần Thanh Đại.
Gia cảnh của Đường Dao vốn rất tốt, thanh danh của những bức tranh mà Vân Chức vẽ được ở bên ngoài cũng giúp cô tích cóp được không ít tiền, hai người cùng nhau bỏ vốn, đều là bà chủ, chỉ có Đường Dao tâm lớn, không phải lúc nào cũng ở đó, hằng ngày chỉ có Vân Chức là tới phòng triển lãm đó để trông.
Phòng triển lãm nuôi bảy con mèo, có con cá tính, có con đáng yêu, không lâu trước đây có một con mèo sinh con, trong đó có hai con đặc biệt ốm yếu, Vân Chức vẫn luôn tỉ mỉ chăm sóc nó, Đường Dao cũng rất để bụng, bởi vì hai nhóc con này lần đầu tiên kêu ra tiếng là thấy được con chim nhạn to ở trong TV, thế nên hai người liền đặt tên cho chúng là Đại Đại và Nhạn Nhạn.
Đại Đại to con hơn một chút, nhưng Nhạn Nhạn lại rất yếu, kết quả thật vất vả mới khiến Nhạn Nhạn béo lên một chút thì tối hôm qua đã bị một tên phú nhị đại với tâm tư không thuần đá một cái, bây giờ vẫn còn đang nằm bò bất động.
Vân Chức an ủi Đường Dao: "Đừng vội, tối hôm qua đã xử lý xong cho vết thương của Nhạn Nhạn rồi, may mà bệnh viện thú cưng gần nhà vẫn chưa có đóng cửa.
"
Giọng nói của Đường Dao khàn khàn, hùng hùng hổ hổ: "Tất cả là do thằng chó Tô Triệu kia! Đúng là thứ không phải người mà! Hắn đã dây dưa với cậu bao lâu rồi? Ngày nào cũng chạy tới phòng triển lãm ngồi, không có việc gì còn tới trường học quấy rầy cậu, cậu đã nói nhiều lần là không được rồi mà hắn như bị điếc vậy.
"
"Ngày hôm qua lại bởi vì đi phòng triển lãm không chờ được cậu, lại do tuyết lớn làm giao thông chậm trễ, thế là đem bực bội trút xuống trên người một con mèo con, đấy là chuyện mà con người có thể làm ra sao?" Đường Dao hận không thể xé xác đối phương, "Nếu không phải nhà bọn họ còn có hợp đồng làm ăn trong năm tới với ba tớ, tớ đã sớm chỉnh hắn rồi, bây giờ còn liên lụy Nhạn Nhạn chịu khổ nữa.
"
Vân Chức đang muốn nói chuyện, điện thoại nhẹ rung một cái, nhận được một tin nhắn.
Là một dãy số không có tên, nhưng bởi vì đã gọi quá nhiều nên không muốn biết cũng không được!
[Vân Chức, trưa nay gặp nhau đi, em mà từ chối nữa thì anh cũng chỉ có thể tới phòng triển lãm chờ thôi.
Vạn nhất không chú ý mà bóp hỏng mấy con mèo của em, vậy cũng hết cách rồi.
]
Tinh lực của Vân Chức tập trung ở trên màn hình, không chú ý tới thanh âm của xe lăn ở phía sau đã càng ngày càng gần.
Cô nhíu mày nhìn tin nhắn, không quan tâm, tiếp tục nhẹ giọng nói chuyện với Đường Dao: "Vết thương của Nhạn Nhạn tớ cũng rất đau lòng, chắc là trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể đi lại được, nhưng mà không sao, ôm nó nhiều một chút thì tốt rồi, tớ vốn rất thích nó mà, ôm nhiều cũng nguyện ý.
"
Không khí vi diệu đột nhiên ngưng đọng lại.
Vân Chức siết chặt điện thoại, hoảng hốt cảm thấy hô hấp có chút áp lực.
Tần Nghiên Bắc đứng ở phía sau không xa, chỉ cách có vài bước, đoạn trước anh không có nghe được, nhưng chỉ có một câu cuối cùng này, mỗi một từ anh đều nghe được rất rõ.
Đau lòng cho vết thương của anh.
Không thể đi lại.
Ôm nhiều một chút thì tốt rồi.
Cô vốn dĩ là thích anh mà.
Cái câu "Tôi tới là để ôm anh" kia lại lần nữa trở lại bên tai, mà không thể nhịn được nhất chính là vào thời điểm không có mặt anh, Vân Chức còn chẳng thèm xưng kính ngữ nữa, mở miệng liền gọi anh là "Nghiên Nghiên*"?!
*Nghiên Nghiên và Nhạn Nhạn là hai từ đồng âm
Lưng Vân Chức như bị kim chích, ngay cả bả vai cũng bắt đầu hơi tê mỏi, rốt cuộc cũng ý thức được cái gì đó, bỗng nhiên xoay người, đụng phải cặp con ngươi đen sâu không thấy đáy của thái tử gia, anh đang dựa vào xe lăn mi mắt hơi nâng, cơ hồ có thể đem cô ăn tươi nuốt sống.
Vân Chức hoàn toàn không có chuẩn bị gì, hộp sữa bò trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, thế cho nên hoàn toàn không có cơ hội chú ý tới vành tai anh đang dần dần đỏ lên.
"Thực xin lỗi Tần tiên sinh! " Mặc kệ nói như thế nào, trước cứ xin lỗi đã, Vân Chức rất chân thành nói, "Tôi mới từ phòng bếp ra ngoài, không ô nhiễm tới bữa sáng của anh đâu.
"
Sát ý của thái tử gia, cô rõ ràng cảm nhận được.
Ghét bỏ quá rõ ràng.
Tần Nghiên Bắc đối với phản ứng của cô giận tới bật cười.
Người kia sau lưng thì ngọt ngào gọi anh là "Nghiên Nghiên", làm sao mà trở mặt lại bày ra bộ dáng kinh sợ này, còn cung kính gọi cói gì mà "Tần tiên sinh", là diễn trò cho ai xem.
***
Cuối cùng thì bữa sáng vẫn do dì Trịnh toàn quyền phụ trách, bên ngoài gió tuyết đã ngừng, tuyết đọng lại dọn một chút là có thể trở về đi, Vân Chức vốn dĩ muốn rời đi nhân lúc còn sớm, tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe tỉ mỉ để có bằng chứng chứng minh, chờ lần sau gặp mặt sẽ đưa cho Tần Nghiên Bắc nhìn xem.
Nếu không thói ở sạch kia của anh, sau này phải tiếp xúc như thế nào chứ?
Cô cũng không có cách nào chăm sóc gần bên anh.
Không nghĩ tới thái tử gia lại đại phát từ bi,