Edit by Shmily
#Do not reup#
-------------------------------------
Mặt Tô Triệu bị ép lên mặt bàn đến biến dạng, mới đầu hắn còn nhịn không được gào vài tiếng, ý đồ muốn Tần Nghiên Bắc đồng tình, nhưng bàn tay mang bao tay da trên đầu tựa như sắt, khiến cho hắn lạnh lẽo đến sởn tóc gáy, căn bản không có ý tứ dừng lại.
Tần Nghiên Bắc ấn hắn, giống như tùy ý ép đồ vật gì đó xuống.
"Thực xin lỗi..." Dưới cơn hoảng sợ, phản ứng của Tô Triệu còn tính là nhanh, nghẹn ngào kêu lên, "Thực xin lỗi Vân Chức, miệng tôi không sạch, là tôi tự cho mình là đúng! Phòng triển lãm của cô có tổn thất gì tôi đều sẽ bồi thường, về sau...!về sau sẽ không..."
Tô Triệu nghĩ muốn nứt óc cũng không hiểu rõ được tại sao Vân Chức lại có thể có quan hệ với vị tổ tông này của Tần gia.
Cô không phải chỉ là một hoa khôi ở trường, mở một phòng triển làm, nhiều nhất thì là một võng hồng* nhỏ làm nghệ thuật ở trên mạng thôi sao, không gia thế không bối cảnh, Tần Nghiên Bắc tại sao lại có thể động thủ vì cô?!
*Võng hồng: Người nổi tiếng ở trên mạng
Tô Triệu căm giận oán Vân Chức trèo cao, nhưng lại không dám hé răng, giả vờ đơn thuần với hắn xong lại hại hắn thành ra như thế này, hơn nữa còn xui xẻo dính phải Tần Nghiên Bắc, tim Tô Triệu bắt đầu run lên từng đợt.
Vân Chức bám vào cửa nhìn toàn bộ quá trình, ngón tay bất giác dùng sức, đầu ngón tay trắng nõn siết chặt tới mức đỏ lên như máu.
Cô đối với người như Tô Triệu kỳ thật không có nhiều biện pháp đối phó, chỉ có thể dùng nhược điểm để uy hiếp đối phương, thế nhưng nếu Tô Triệu thực sự làm loạn lên thì cô khẳng định sẽ là người bị thiệt, hôm nay cô đều đã làm tốt công tác chuẩn bị làm lớn chuyện lên, không nghĩ tới Tần Nghiên Bắc sẽ từ trên trời giáng xuống.
Thần sắc của anh trước sau đều nhàn nhạt, thậm chí còn lộ ra chút lười biếng, lúc này Tô Triệu xin lỗi đến sắp khóc, anh mới nâng mi mắt lên nhìn về phía Vân Chức: "Có chấp nhận hay không?"
Vân Chức sao có thể nói không chấp nhận, này không chỉ là một lần hỗ trợ mà còn có anh ra mặt, loại thiếu gia ăn chơi trác táng ỷ thế hiếp người như Tô Triệu đây hẳn là sẽ không tới dây dưa nữa, thế cũng có nghĩa là hoàn toàn giải quyết phiền phức của cô.
Nhưng Vân Chức cũng không thể không thừa nhận, lúc trước nghe Đường Dao cảnh báo Tần Nghiên Bắc có bao nhiêu lãnh khốc thô bạo, đều không bằng tận mắt nhìn thấy, so với quý công tử am hiểu mưu kế thì anh còn bừa bãi hơn, không chút để ý đã đem người ấn xuống bàn.
Tần Nghiên Bắc không chỉ là ân nhân cứu mạng của cô mà còn là người thừa kế của Tần thị, giai cấp chênh lệch rất nhiều so với cô, cô hẳn là nên nhanh chóng trả ơn, nhanh chóng rời xa anh, đừng khiến Tần Nghiên Bắc hiểu lầm cô có ý đồ không tốt gì khác.
Vân Chức lại lần nữa nhận rõ sự thật, không nhịn được chỉnh trang thái độ cho thật tốt, cảm kích gật gật đầu với Tần Nghiên Bắc.
Mặc kệ nói như thế nào, ân nhân đã cứu mạng cô thêm một lần nữa, lại còn dưới tình huống ghét bỏ cô như vậy, thái tử gia dù có hung dữ đi nữa thì lương tâm vẫn rất tốt bụng.
Tần Nghiên Bắc nới lỏng tay, Tô Triệu trượt theo cạnh bàn xuống, không dám ho khan ra tiếng, liên tục lặp lại bảo đảm sẽ an phận thủ thường, sau đó liền kẹp chặt cái đuôi rời khỏi phòng.
Người đàn ông trung niên ở bên cạnh từ nãy tới giờ đều không dám thở mạnh, châm chước hỏi: "Tần tổng, bây giờ đi chưa ạ, tôi đưa ngài ra ngoài?"
Vân Chức theo bản năng muốn đi lên hỗ trợ đẩy xe lăn, liền tới gần Tần Nghiên Bắc.
Tần Nghiên Bắc quét cô từ trên xuống dưới một lượt, cô đi ăn cơm với cái loại tạp nham kia còn cố ý đổi quần áo khác, so với bộ dáng tới quán bar ngày hôm qua thì còn chói mắt hơn, rốt cuộc cô có chút đạo đức nghề nghiệp nào không vậy, tới gặp anh thì chỉ mặc áo lông vũ đồng phục của trường, bây giờ đã đổi một cái áo khác rồi.
Chân trước mới từ Nam Sơn Viện ra, sau lưng đã hẹn với người khác, anh rốt cuộc đã cho cô cái ảo giác gì mà khiến cô cảm thấy có thể tâm cơ tính kế anh nên đương nhiên ở ngoài sẽ thuận lợi mọi bề.
Nhớ tới người này có thể được phái tới chỗ anh thực hiện mỹ nhân kế, thế mà lại bị thứ chó má kia tùy tiện bóp vai quát mắng.
Coi anh là cái gì.
Vinh nhục của gián điệp, chẳng lẽ không phải vinh nhục của anh?
Lúc này mới nhớ tới lấy lòng anh, chậm rồi.
Tần Nghiên Bắc lạnh mặt liếc cô: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là ngại phiền phức mà thôi, đừng tưởng rằng cô có đặc quyền gì."
Vân Chức nhìn ra anh đang bắt bẻ đánh giá.
Cho dù cô có thi đỗ vào mấy trăm cái Thanh Đại cũng không hiểu thấu được tâm tư của thái tử gia, trời đất chứng giám, cô nào dám tự cho mình đặc quyền gì, chẳng qua là muốn đẩy xe lăn giúp để cảm ơn anh mà thôi, sao anh lại có thể ghét bỏ cô đến vậy nhỉ.
Vân Chức cảm thấy ủy khuất, cúi đầu nhìn mình.
Trang phục mùa đông để ở KTX của cô không nhiều lắm, áo lông vũ đã bị tuyết làm ướt rồi, tùy tiện thay một cái áo khoác mới rồi đi ra khỏi cửa, thế nhưng lại không thể khiến thái tử gia vừa mắt sao? Thì ra anh thích cái áo lông vũ kia?
Vẫn là nên nhanh chóng giặt nó, lần tới đi gặp anh thì mặc vào là được đi.
***
Vân Chức nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Nghiên Bắc, Tần tiên sinh mặc áo khoác mang bao tay, khí chất kinh người, bóng dáng cực kỳ lạnh lùng, dường như sợ cô sẽ đi theo nhiều thêm một bước vậy.
Cô nhẹ nhàng thở dài, ra khỏi nhà hàng liền trực tiếp đi tới trung tâm kiểm tra sức khỏe ở gần đó, thừa dịp buổi chiều không có tiết học, cô liền đi kiểm tra lại toàn thân một lượt, đau lòng tiêu tiền chụp đủ các loại, trước 5 giờ đã có được kết quả toàn diện.
Có báo cáo kiểm tra sức khỏe, ít nhất có thể chứng minh cho Tần Nghiên Bắc thấy thân thể cô rất khỏe mạnh, không có bất luận căn bệnh truyền nhiễm nào, cho nên anh không cần chướng mắt cô như vậy.
Trước khi trở về KTX, Vân Chức tới phòng triển lãm trước, Nhạn Nhạn vừa thấy cô liền bi thương kêu meo meo vài tiếng, cô đỏ mắt ôm nó dỗ dành một lúc lâu, nhân viên cửa hàng ở bên cạnh nhìn thấy rất thương tâm, liền chụp cho Vân Chức một bức ảnh, dùng tài khoản Weibo của phòng triển lãm đăng một bài viết: [Rơi lệ vì Nhạn Nhạn.]
Đăng bài là hoạt động kinh doanh hằng ngày của phòng triển lãm, mỗi ngày đều như thường lệ sẽ đăng một bài, hôm nay nhân viên cửa hàng không có nhiều tâm tình lắm cho nên chỉ viết caption có một câu ngắn gọn như vậy, lúc đăng lên, điện thoại lại không hề phối hợp chút nào, chữ gõ lên không được chuyển thành kí tự mà vẫn để nguyên phiên âm chữ Hán.
~ weiyanyanliulei.
Khách quen của phòng triển lãm hẳn là đều quen biết Nhạn Nhạn, sửa hay không cũng không có gì khác biệt, nhân viên cửa hàng cứ như vậy liền đăng lên.
Chạng vạng trở về KTX, Vân Chức mới biết được tối nay nhà Đường Dao có việc, đêm nay lại không về ngủ, hai người bạn cùng phòng khác của cô, một người đang phát trực tiếp trang điểm, một người đang vùi đầu vẽ phác thảo, cánh tay che che giấu giấu cứ như sợ bị ai nhìn thấy được.
Vân Chức bò lên giường, từ trên cao trong lúc vô tình tình thoáng nhìn, phát hiện đó là một bức vẽ mà năm trước cô đã từng vẽ, trước mắt ở trong giới vô cùng có nhiệt độ, cô cũng không để ý lắm việc bạn cùng phòng bắt chước bức vẽ của mình, chỉ là lúc nhìn thấy trong thùng rác có hai chai thuốc màu mà cô tích cóp dự trữ ở trong ngăn tủ, trong lòng vẫn là có chút buồn.
Thuốc màu rất đắt tiền, ngay cả cô cũng không nỡ dùng nhiều.
Có lẽ nên suy xét tới việc dọn ra ngoài ở thôi.
Vân Chức nửa quỳ ở trên giường, trước liệt kê ra cái kế hoạch báo ân cụ thể, chuẩn bị ngày mai học xong sẽ tới Nam Sơn Viện, tìm Tần Nghiên Bắc nói chuyện, cho dù việc cô có thể làm được không nhiều, nhưng ít nhất thì có những việc trong khả năng thì có thể thử giao cho cô.
Nghĩ xong chuyện này, Vân Chức liền tính mở máy tính bảng sửa lại bản phác thảo mà ngày mai phải nộp, ngón tay theo thói quen tính sờ xuống dưới gối, lúc này mới phát hiện dưới gối là một mảnh trống không.
Cô sửng sốt vài giây, đột nhiên phản ứng lại, trước mắt như biến thành màu đen.
Máy tính bảng ngày hôm qua cô mang tới phòng vẽ tranh, đặt ở trong túi, sau đó liền mang nó tới Nam Sơn Viện, buổi tối trước khi ngủ có lấy ra dùng, sau đó liền thuận tay nhét xuống dưới gối.
Nhưng đó là gối ở căn biệt thự C9 của Nam Sơn Viện, không phải là ở KTX cô.
Vân Chức dựa vào tường khóc không ra nước mắt, mắt thấy sắc trời đã đen, cô lại không có phương thức liên hệ với Tần Nghiên Bắc, sáng ngày mai tiết học bắt đầu lúc 8 giờ, là một buổi tọa đàm quan trọng, bắt buộc phải dùng tới nó, nếu đêm nay mà không đi lấy thì sáng mai KTX 6 rưỡi mới mở cửa, từ Thanh Đại đi đi về về với Nam Sơn Viện, thời gian tuyệt đối là không kịp.
Vân Chức mắt nhìn điện thoại, mới có hơn 8 giờ, còn không tính là quá muộn, tuy rằng không xác định Tần Nghiên Bắc có nhà hay không, nhưng dù sao cũng phải đi thử xem.
Từ cửa phụ của Thanh Đại đến Nam Sơn Viện phải đi mất một tiếng đồng hồ, Lúc Vân Chức tới nơi thì đã 9 giờ, xe taxi bị cản ở bên ngoài cửa lớn không được tiến vào, bảo an mặc đồng phục nghiêm túc nhíu mày nhìn cô, việc công xử theo phép công nói: "Nếu là khách tới thăm thì cần phải có chủ nhân của biệt thự cho phép mới có thể vào."
Vân Chức bất đắc dĩ, cũng không ôm nhiều hy vọng nói: "Tôi tìm chủ nhân căn C9, Tần Nghiên Bắc, phiền anh nói lại với anh ấy tôi là Vân Chức, anh ấy biết tôi."
Bảo an thấy cô xinh đẹp, chỉ sợ thật sự có việc quan trọng, cũng không dám chậm trễ, bảo cô vào phòng chờ đợi một chút, sau đó ở trước mặt cô gọi video tới cổng căn biệt thự C9.
Cạnh bể bơi trong nhà căn C9 là một vách tường được thiết kế để leo núi cao khoảng hai tầng, Tần Nghiên Bắc thay quần áo, mặc bộ đồ thùng thình, đeo đai an toàn thắt chặt vào vòng eo thon khỏe của anh, leo được chừng mười mấy giây, ánh mắt anh xẹt xuống phía dưới, lướt qua nhà ăn, dừng khoảng hai giây ở vị trí Vân Chức ngồi ăn bữa sáng lúc sáng nay, con ngươi thâm hắc nảy lên chút ý tứ.
Thái tử gia buổi chiều bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn rút ra một khoảng thời gian đi