Trương Minh Vũ quay sang xem thử, trông thấy một cô gái đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ.
Dáng người còn tạm được, nhưng gương mặt trát cả tấn phấn thật sự khiến người ta rất chán ghét…
Lúc này, cô ta đang tức tối nhìn chằm chằm anh.
Anh sửng sốt một lúc mới hiểu ra vừa rồi mình vẩy tay làm bắn nước lên người cô ta.
Anh mỉm cười nói: “Xin lỗi người đẹp, tôi không thấy cô”.
Cô nàng kia ghét bỏ phủi nước dính trên người mình, ngực phập phồng vì giận.
Cô ta đánh giá Trương Minh Vũ một lượt, sau khi nhìn thấy quần áo rẻ tiền anh đang mặc trên người thì nổi giận quát: “Thằng nhà quê ở đâu ra đây? Dám vào khách sạn của chúng tôi đi vệ sinh nhờ! Ai cho anh vào?”
Anh giật mình, ngơ ngác nói: “Tôi… tôi đi vào với chị tôi…”
Một câu nói này đã đủ để cô ta hiểu được mọi chuyện.
Ánh mắt cô ta nhìn anh càng thêm khinh thường!
Nhưng dù sao anh cũng là khách hàng.
Cô ta bèn cau mày, ghét bỏ nói: “Lần sau ra ngoài nhớ mở to mắt ra mà nhìn!”
Nói xong, cô ta tức giận quay người rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thật xui xẻo.
Eo, bẩn chết đi được!”
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nở nụ cười.
Đi đến đâu cũng không tránh khỏi bị người ta sỉ nhục…
Anh cũng cất bước đi vào thang máy.
Lĩnh vực kinh doanh chủ đạo của khách sạn ngoài phòng nghỉ ra chính là nhà hàng.
Dù sao sau này nơi đây cũng là của anh, vẫn phải đi tìm hiểu một chút.
Thang máy đi xuống sảnh lớn tầng một.
Vừa bước khỏi thang máy, Trương Minh Vũ đã trông thấy một bóng hình quen thuộc ở góc tường đằng trước.
Anh nhìn kỹ lại, nhớ ra chính là cô nàng vừa gặp ở nhà vệ sinh.
“Giám đốc Vương, anh giúp em đi mà.
Hôm nay là họp lớp cấp ba của em, kẻ thù lớn nhất trong thời cấp ba của em cũng đi!”
“Anh giả vờ giúp em một chút thôi, cứ nói khách sạn này là của anh, được không? Sau đó anh giả làm bạn trai của em luôn!”
Ánh mắt giám đốc Vương hiện lên vẻ dị thường.
Gã cười hỏi: “Chút chuyện này anh giúp được.
Nhưng mà Lê Lê à, giúp em xong anh có thể được lợi gì?”
Lê Lê khẽ huých vào bả vai của giám đốc Vương, nũng nịu nói: “Anh nói đi!”
Nói xong còn ra vẻ thẹn thùng.
Trương Minh Vũ rùng mình.
Trang điểm đậm như vậy còn… làm nũng, buồn nôn quá…
Anh quyết định phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Anh đi dạo quanh sảnh lớn.
Mặc dù còn sớm nhưng trong khách sạn đã có không ít người.
Ai cũng mặc vest chỉnh tề, khí chất hơn người.
Đúng lúc này, một đám người trẻ tuổi kéo nhau đi vào cổng khách sạn.
Không cần nghĩ cũng đoán ra được họ chính là bạn cấp ba của cô nàng nũng nịu kia.
Trương Minh Vũ bỗng cảm thấy thương xót.
Anh đang định quay đi lại trông thấy một bóng dáng quen thuộc lẫn trong đám người kia.
Lâm Diểu?
Anh cau mày, không ngờ con gái của bác cả Lâm Quốc Phong cũng ở trong đó!
Ông cụ Lâm bệnh nặng, sao cô ta vẫn còn tâm trạng tham gia họp lớp được?
“Lâm Diểu, sao cô lại tới đây?”
Trương Minh Vũ dừng bước, nhíu mày hỏi.
Lâm Diểu đứng giữa đám đông thở dài một hơi.
Cô ta đã cố gắng cúi thấp hết sức có thể nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sự chán ghét.
Vốn đã bị Lê Lê chèn ép không thể toả sáng, bây giờ lại còn gặp phải người khiến mình mất mặt như thế!
“Tôi đi đâu liên quan quái gì tới anh? Làm gì thì mau đi làm đi, đừng ở đây làm chướng mắt tôi!”, Lâm Diểu kiêu căng quát tháo, giọng điệu ghét bỏ.
Nghe thấy thế, mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt lên người Trương Minh Vũ.
“Hai người… quen nhau à?”
Vừa hay Lê Lê cũng đi tới.
Cô ta nhướng mày cười hỏi.
Lâm Diểu vội giải thích: “À… có biết, nhưng không quen lắm”.
Không quen lắm…
Hẳn là không quen lắm.
Trương Minh Vũ thầm cảm thấy bất lực.
Ánh mắt Lê Lê chợt loé lên.
Cô ta khách sáo nói: “Nếu đã là bạn của Lâm Diểu thì cũng là bạn của chúng tôi.
Anh tới ăn cơm với chúng tôi đi?”
Dứt lời, cô ta còn tươi cười nhìn Trương Minh Vũ.
Lâm Diểu hoảng hốt vội lên tiếng ngăn cản: “Không cần đâu, anh ta đang bận việc khác.
Dẫn theo người khác tham dự họp lớp của chúng ta bất tiện lắm, các cậu thấy đúng không?”
Lê Lê không lên tiếng, khẽ nháy mắt.
“Có sao đâu Lâm Diểu.
Hôm nay là Lê Lê mời cơm, cậu sợ Lê Lê không mời nổi à?”
“Đúng đấy, bọn mình cũng muốn xem thử người có thể làm bạn với hoa khôi lớp ta là người như thế nào.
Ăn cùng đi!”
“Lâm Diểu, mình thấy quần áo anh ta đang mặc không xịn lắm.
Không phải cậu lén chơi với mấy kẻ thấp kém sợ bọn mình biết đấy chứ?”
…
Đám nam nữ phía sau thi nhau nói.
Từng câu từng chữ đều như đâm thẳng vào tim gan Lâm Diểu!
Câu nào câu nấy đều chọt trúng nỗi đau của cô ta!
Cô ta ngẩng