Một lúc lâu sau, Lâm Diểu điều chỉnh xong cảm xúc mới ngẩng đầu cười đáp: “Ha ha, các cậu nói đúng lắm.
Nhưng mà công việc của Lê Lê không phù hợp với tớ.
Dù sao tớ cũng không lẳng lơ… à… không phải, tớ cũng không gợi cảm được như Lê Lê”.
Trương Minh Vũ nhếch môi cười, không ngờ cô ta dám đáp trả như vậy.
Câu nói này đã hoàn toàn chọc giận Lê Lê.
Lê Lê cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Lâm Diểu nói vậy không đúng rồi.
Đối với con gái, địa vị vẫn khá quan trọng đấy, còn về thủ đoạn… chẳng phải đây cũng là một loại năng lực sao?”
Cuộc chiến đã bắt đầu tiến vào giai đoạn căng thẳng.
Các cô gái còn lại cũng nhao nhao lên tiếng: “Đúng đó Lâm Diểu.
Hồi còn học cấp ba cậu nổi tiếng khắp trường, sao bây giờ lại rơi vào tình cảnh thế này?”
“Cậu không dùng thủ đoạn, nhưng cậu sắp chết đói rồi đấy.
Lê Lê đang muốn giúp cậu, cậu phải biết ơn mới đúng! Biết không hả?”
Lâm Diểu cười nói: “Xem ra sau khi tốt nghiệp các cậu đều đi làm đầu bếp cả, đầu lưỡi cũng khá lắm đấy”.
Đám người đều sửng sốt.
Đến cả Trương Minh Vũ cũng mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Đầu lưỡi khá lắm… giỏi la liếm hả?
Bộp!
Cô gái tóc xanh đập bàn đứng bật dậy, giận dữ nói: “Lâm Diểu, cậu có ý gì hả? Có phải nhìn thấy bây giờ Lê Lê giỏi giang nên sinh lòng đố kỵ không?”
“Lại còn nói xấu cả bọn tôi? Cậu tưởng bây giờ vẫn còn nhà họ Lâm chống lưng cho cậu chắc?”
Lâm Diểu cười lạnh một tiếng, không hề sợ hãi đáp trả: “Đúng là nhà họ Lâm xuống dốc, nhưng so với đám gà rừng các người vẫn còn tốt chán!”
Trương Minh Vũ cũng không kìm được tán thưởng câu nói này.
Vậy mới giống người nhà họ Lâm!
“Tốt chán? Hừ!”
Cô gái tóc xanh cười khẩy, khinh bỉ nói: “Dù tôi đây có túng bấn lắm thì bây giờ vẫn đang lăn lộn trong giới trung lưu.
Cậu tự nhìn lại mình đi, bên cạnh là loại người gì?”
“Tôi không ngờ cậu nghèo túng đến mức này đấy, còn kết bạn với một thằng nhà quê ở nông thôn lên! Cậu không thấy mất mặt à?”
Bấy giờ, mọi ánh nhìn châm chọc đều đổ dồn lên người Trương Minh Vũ.
Lâm Diểu tức phát điên.
Cuối cùng chuyện cô ta sợ hãi nhất vẫn xảy ra!
Cô ta không phản bác lại được câu nào!
Cô ta biết mình đã thua, thua đến thảm hại! Sự ghét bỏ Trương Minh Vũ lại càng tăng thêm!
Ánh mắt trào phúng từ bốn phía càng thêm nồng đậm.
Ngay khi Lâm Diểu đang không biết phải làm thế nào cho phải, một giọng nói trêu tức vang lên: “Cô nói vậy là sai rồi.
Tôi không tới từ nông thôn”.
Câu nói này lại khiến mọi người chú ý tới anh hơn.
Mấy chữ nhà quê, nông thôn kia đã chọc giận Trương Minh Vũ.
Người nhà quê thì đã sao?
“Ồ, thế anh tới từ đâu?”, cô nàng tóc xanh cười lạnh một tiếng, miệt thị hỏi.
Trương Minh Vũ lạnh giọng đáp: “Trong hang núi”.
Nghe vậy, đám người xung quanh đều ôm bụng cười ngặt nghẽo!
“Mẹ nó! Thằng bạn này của Lâm Diểu cực phẩm thật đấy! Còn chẳng bằng đồ nhà quê nữa!”
“Anh ta kiêu ngạo cái gì vậy? Tôi rất muốn biết anh ta dựa vào đâu mà dám lớn lối như thế?”
“Đúng là nhân tài hiếm gặp!”
…
Tiếng bàn tán ồn ào vang lên.
Lâm Diểu tức tới đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn Trương Minh Vũ mau bốc hơi khỏi thế gian!
Sao… lại có người ngốc tới mức này!
Cô gái tóc xanh cũng cười như điên như dại, chế giễu nói: “Lâm Diểu, tôi sai rồi.
Xin lỗi cậu!”
“Tôi thật sự không ngờ… bạn của cậu lại…”
“Phụt ha ha ha !”
Cô ta buồn cười quá, không nói nổi mấy chữ sau.
Vẻ trào phúng trong mắt Lê Lê cực kỳ nồng đậm!
Trương Minh Vũ cũng không nổi nóng, ung dung bắt chéo chân rồi nói: “Tuy tôi ở trong núi đi ra, nhưng bạn tôi cũng khá lợi hại”.
Nói xong, anh còn ngả người ra phía sau.
Cảm giác làm màu có vẻ rất sảng khoái.
Cô gái tóc xanh lau sạch nước mắt, cố nén cười hỏi: “Thế… ha ha… thế bạn của anh là ai?”
Lâm Diểu căng thẳng tim đập bình bịch,