“Cô chủ Hạ? Cô chủ Hạ! Hạ Miên Lễ!”
Ngô Từ Diệp – giám đốc thương hiệu thời trang cao cấp Lyubov gần như là thét lên, nhưng hình như cái người phụ nữ đang ngồi đối diện với anh chẳng nghe thấy gì cả.
Thần xác vẫn còn ở đây nhưng tâm trí đã bay đi đâu đó lên tận chín tầng mây rồi.
Kể từ ngày trở về từ sân bay, Miên Lễ đã lăn đùng ra ốm sốt hơn một tuần, phải vài viện cấp cứu.
Rồi sau khi ra viện, quay trở lại cuộc sống hàng ngày, cô cứ ngồi bần thần như vậy.
Thật khổ thân anh ta quá.
Rõ ràng là cấp trên của Hạ Miên Lễ nhưng anh ta cứ như là bảo mẫu của cô vậy, cái gì cũng phải lo tới tay.
Cái người hằng đêm túc trục bên giường bệnh của cô, khấn phật a di đà để cô không nghẻo cũng là anh ta đó!
Miên Lễ sinh non tháng thư bảy, lên ba còn bị một cơn sốt nặng khiến cho nội tạng bị tổn thương rất nghiêm trọng.
Không ai có thể chữa khỏi bệnh được cho cô cả.
Quanh năm suốt tháng đều trong một tình trạng cơ thể bệnh tật, nói dăm ba câu cũng đã có thể lên cơn ho khan không ngớt được.
Cô chủ ốm yếu nhà họ Hạ là như vậy đấy.
Hừ! Cái con người này thật là…! Biết rõ bản thân mình bệnh tật vậy mà cứ bắt người khác phải lo đến đau cả ruột mới bằng lòng mà!
“Hạ Nai Tơ! Cô có nghe thấy tôi nói gì không hả?!”
Ngay khi cái biệt danh ấy được phát ra, Miên Lễ đang ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đôi con ngươi thoáng qua một tia nhìn bén lạnh.
“Nếu như anh còn nói thêm một lần nữa cái tên này, tôi sẽ dí đầu anh xuống bồn cầu.”
“……” Hic!
Ngô Từ Diệp nuốt ực xuống một ngụm nước bọt, lắp bắp nói vâng.
Miên Lễ chỉ ngẩng đầu lên một lúc rồi lại gối đầu lên chiếc ngai vàng của mình, thở dài một hơi não nề.
Ai trong cả cái đất Thượng Hải này cũng biết Cô chủ nhà họ Hạ hay là nhà thiết kế thiên tài Hạ Miên Lễ là một người phụ nữ lập dị và đáng sợ như thế nào.
Trong văn phòng của tổng giám đốc sẽ có riêng một chiếc ngai vàng làm bằng vàng và đá quý nguyên chất chỉ dành riêng cho cô ngồi, và những bộ trang phục mà cô thiết kế ra chỉ riêng mình cô được mặc bởi vì theo Miên Lễ, những bộ đồ cao cấp đó chỉ mình cô mới có đủ tư cách để mặc chúng.
Thật hết nói nổi mà.
“Này, cô chủ Hạ, dạo gần đây cô gặp phải chuyện gì phải không?”
“Chuyện gì là chuyện gì?”
Miên Lễ thờ ơ đáp lại.
Đôi cẳng chân thon dài gác lên ngai vàng của mình.
Ngô Từ Diệp làm ăn với cô cũng đã lâu, đương nhiên có thể đọc được những sự chuyển biến khác lạ của cô rồi.
Không chối được đâu!
Sau một hồi đắn đo dè dặt, Ngô Từ Diệp cuối cùng vẫn phải nói.
“Này! Có phải, Thương Âu về nước rồi không?”
Ngay khi cái tên ấy được thốt ra, cả người của Miên Lễ đã trở nên cứng đờ.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nín thở vì hồi hộp của Ngô Từ Diệp, rồi lại ủ rũ ngả đầu sang hướng khác.
“… Ừ.”
“Trời! Cậu ta về mà chẳng báo với tôi một tiếng nào cả! Bạn bè