“Đền bù cho tôi đi! Đâm xe vào người ta rồi không có ý định chịu trách nhiệm à?!”
Ở giữa đại lộ có rất nhiều người qua lại, tiếng hét thất thanh của người đàn ông đó đã thu hút rất nhiều sự chú ý của người qua đường.
“Này.
Ở bên đấy có vụ gì thế?”
Thương Âu đang cùng Trình Tranh – một người bạn thân của anh đi xem những khu căn hộ cho thuê sau khi anh vừa mới về lại nước.
Trước đó họ đã xem qua hai căn rồi, nhưng chưa có cái nào vừa ý của anh cả.
Hiện đang trên đường đi đến căn hộ thứ ba, mà để đến được chỗ đó thì phải qua một khúc giao lộ.
Thật tình cờ… khúc giao lộ ấy lại đang có một vụ ăn vạ.
Thương Âu nhìn đống người lộn xộn đang chen chúc nhau hóng chuyện ở đằng kia, hoàn toàn không có hứng thú.
Anh không có thời gian rảnh để dừng lại xem mấy chuyện lặt vặt.
“Ê! Kia… kia có phải là người yêu cũ của cậu không?! Hạ Miễn Lễ ấy!”
Trình Tranh lắp bắp kêu lên, vừa đập đập vào vai của Thương Âu.
Nghe thấy cái tên của cô, bước chân đang đi của Thương Âu lập tức khựng lại.
Anh quay đầu, nhìn về một phía, nơi mà có một người phụ nữ vừa mới bước chân ra ngoài con xe sang màu đỏ.
Miên Lễ mặc một chiếc áo lông vũ rất lớn màu đen, phủ hết cả người cô, trên mắt đeo một cặp kính râm màu đen thuộc một thương hiệu cao cấp.
Cô đi một đôi gót đỏ không quá cao, mái tóc dài đến ngang mông uốn xoăn hình lọn sóng, khi đi, mái tóc ấy tung lên trong ngọn gió lớn.
Thân thể của Miên Lễ vì bệnh tật mà gầy gò, có đôi chút ốm yếu, nhưng vì biết cách ăn mặc nên trông cô vẫn rất đầy đặn.
Người đàn ông biết cái xe mà mình vừa mới ngã vào là một loại xe sang rất đắt tiền, đương nhiên chủ nhân của nó cũng rất giàu có, chỉ là không ngờ, cô khi bước ra lại la một tuyệt thế giai nhân như vậy.
“Ai đó đỡ chú ấy lên đi.”
Tất cả mọi người đều đờ đẫn trước giọng nói lôi cuốn ấy của cô, nghe có vẻ khàn khàn như một người đang bị ốm nặng, nhưng vẫn ẩn chứa một khí thế mạnh mẽ của những con người đã sống trong quyền lực từ nhỏ.
Một người qua đường đỏ mặt bởi giọng nói ấy của cô, như bị ma nhập, cậu ta vội vàng đi đến rồi kéo vai người đàn ông kia đứng dậy.
Tên kia tưởng là cô đang định trả tiền cho mình thì cười hì hì.
“Phải vậy chứ.
Đúng là người giàu có thì tác phong nhanh hơn hẳn người thường.
Ha ha ha…”
Nhưng ông ta cười còn chưa được bao lâu, đột ngột, Miên Lễ bỗng tiến tới sát ông ta, cô vươn tay, nắm lấy cổ áo sơ mi của ông ta.
ROẸTTTTT!!!
Không một động tác thừa, cô đã xé rách áo của người đàn ông đó ra làm hai nửa.
Rồi dùng miếng vải bị xé ra đó lau lau nắp ca pô của xe.
Tất cả những người có mặt chứng kiến vụ việc này, trong đó có cả Thương Âu và Trình Tranh đều há hốc miệng kinh ngạc đến xái cả quai hàm.
Đù…!
“Chỉ riêng lớp sơn của chiếc xe này đã lên tới mười nghìn tệ, ông trả nổi không? Đừng làm trò hề giữa đường nữa, xe của tôi có gắn camera hành