[Thương Âu]: Em đang làm gì vậy? Đã tỉnh chưa?
Miên Lễ đang lái xe nên không tiện nhắn tin đáp lại anh, cô mở luôn ghi âm rồi gửi đi cho anh.
“Em tỉnh rồi.”
Thương Âu có một đôi tai rất thính nên chỉ nghe một lần, anh liền phát hiện ra có tiếng động cơ xe xen lẫn với tiếng nói của cô trong một đoạn ghi âm chỉ dài vỏn vẹn có hai giây, liền gọi điện thoại luôn cho cô.
Miên Lễ đeo tai nghe không dây, gõ gõ lên tai hai cái là kết nối được cuộc gọi rồi.
“Em mới dậy nhưng đã vội đi đâu vậy?”
“Có đi đâu xa mấy đâu mà sao anh lo lắng như thế? Em đi mua bịch muối thôi mà?”
“Đừng có nói dối anh như vậy.
Em không phải là người sẽ nấu ăn vào lúc mới chớm chiều như vậy đâu.
Nói thật, đang đi đâu đấy?”
Miên Lễ còn đang muốn cố chấp nói “em nổi hứng ăn sớm”, nhưng Thương Âu ở đầu dây bên kia đã cắt đứt ý định phản bác ấy của cô.
“Anh đã gọi cho A Mặc và biết tối nay em đã đặt một bữa ăn ở một nhà hàng Pháp rồi.
Không nổi hứng ăn sớm gì hết.
Em mà còn nói dối anh nữa là lần tới anh cắm rễ luôn ở nhà em đấy.”
Cái con người này!...
Miên Lễ biết nếu cô còn làm trái lời anh nữa thì đảm bảo thánh này tiếp tới sẽ hành hạ tấm thân liễu yếu đào tơ này mất, vì vậy nên cô chỉ còn biết không cam phục mà nói thật.
“Tới cảng biển phía Tây.”
“Để làm gì vậy?”
“Chẳng biết nữa.
Tên nhóc Tình Phong nó gửi tới nên em cũng tới để tìm nó thôi.”
“Anh cũng đến nhé?”
Miên Lễ ngay lập tức hét thẳng mặt anh thông qua một lớp màng loa của điện thoại.
“Anh cứ lẽo đẽo theo sau em thế này thì coi chừng người ta trêu đấy! ‘Lêu lêu cái đồ suốt ngày bám váy bạn gái’!”
Thương Âu quả nhiên đã bị câu này của cô chọc giận, hừ một tiếng rồi cúp máy luôn.
Trước khi không thèm để tâm tới cô nữa, anh còn gửi một icon tức giạn kèm theo một dòng tin nhắn.
[Cóc thèm.
Váy của em sao? Anh có thể mua thể mua về một trăm cái như vậy, không kham khổ đến mức thèm thuồng một cái váy đâu.]
Miên Lễ đọc nó mà chỉ biết nhịn cười.
Dễ chọc giận thế nhờ? Vẫn đáng yêuuuu~
Chiếc siêu xe thể thao Porsche màu đỏ tươi dừng đỗ tại một cảng biển phía bờ Tây thành phố, Miên Lễ mở cửa bước xuống xe, thấy nền trời sắp sửa sập xuống rồi thì vội vàng lấy điện thoại rồi tiến về phía căn nhà kho bị bỏ hoang gần đó.
Đây là địa điểm mà định vị ở trong máy cô chỉ tới.
Người ta đã không sử dụng đến nó từ lâu lắm rồi, sau khi xây một nhà kho mới cách đó khá xa, người ta đã dứt khoát để hoang căn nhà này luôn.
Khắp chung quanh đều bị treo lên mấy đống dây dợ loằng ngoằng “không phận sự miễn vào”, nhưng có một vài chỗ đã bị xé nát ra, vụn dây bị vứt đầy ở dưới đất.
Có lẽ căn nhà kho này vẫn thường có “khách” đến tham quan, nhưng Tình Phong làm cái quỷ gì mà lang thang vào tận trong cái căn nhà lụp xụp như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sập thế này?
Khắp các mặt tường được làm từ hợp kim đều đã bị hoen gỉ,