Khoảng ba mươi phút sau, Kha Triệu Phượng đã đóng lại cánh cửa của căn nhà kho rồi gọi điện cho ai đó, ngồi vào trong một chiếc xe con màu đen đỗ ở trong khoảng sân rồi phóng xe rời đi.
Mười lăm phút sau, một con xe bảy chỗ đi từ trên cây cầu ngoài cảng tiến đến gần căn nhà kho ấy, tiếp đó có ba người đàn ông nhảy ra khỏi xe rồi nhanh chóng đi vào bên trong căn nhà kho, chỉ ngay sau đó đã quay trở lại ra bên ngoài cùng với một cái thùng gỗ lớn, lỉnh kỉnh để vào trong cốp xe.
Miên Lễ mở điện thoại màu đen, gửi một icon mặt cười với Thương Âu, một lúc sau vẫn chưa thấy anh hồi âm lại.
Chắc là giận thật rồi.
[Miên Lễ]: Nếu như tám giờ tối em không gọi điện cho anh thì anh đi tìm em nhé.
Nói rồi cô cất chiếc điện thoại đó vào dưới gầm ghế ngồi, đạp ga rời khỏi con đồi, bám theo con xe đen bảy chỗ đó.
Nền trời đã tối hẳn, con đường từ cảng biển vào rừng nhập nhoạng chẳng rõ lối đi, thi thoảng mới xuất hiện một cột đèn đường đã bị chập cháy.
Miên Lễ để một khoảng cách an toàn với chúng, chiếc điện thoại khác màu trắng của cô vẫn đang để bản đồ định vị GPS, xác định rằng điện thoại của Tình Phong đang nằm ở trong cái hộp cỡ lớn đó.
“Kết nối với Tiêu Vân Hầu.”
Màn hình ở trên con xe biến thành giao diện cuộc gọi đang chờ đổ chuông, một lúc sau, có giọng của một người đàn ông nghiêm chỉnh phát ra.
“Cô chủ Hạ gọi tôi đấy à?”
“Thế chẳng lẽ đây là số của bà bán cá ven đường chắc?”
Tiêu Vân Hầu không tranh cãi về vấn đề này nữa, quay trở lại với vấn đề chính.
“Có gì cần nhờ vả sao?”
“Có đấy.
Anh giúp tôi, tới nhà kho cũ ở cảng biển phía Tây rồi lục soát ở bên trong đấy xem.”
“Tại sao? Đang có chuyện gì à?”
“Tôi nghĩ Tình Phong bị bắt cóc rồi, tôi đang bám theo đám tình nghi đó đây.
Khụ khụ khụ…”
Ngay sau khi nghe thấy cô nói vậy, giọng nói của Tiêu Vân Hầu đã đanh lại.
“Nguy hiểm đấy cô chủ Hạ.
Quay về đi, đây là công việc của cảnh sát chúng tôi, không phải việc của một công dân bình thường như cô đâu.
Đừng liều lĩnh nữa.”
“Đợi mấy người chắc bé Phong nhà tôi bị đem đi bán cho mấy bà dì lớn tuổi còn thèm hơi trai rồi.”
Miên Lễ cụm ngón tay che miệng ho thêm vài tiếng nữa, thấy đuôi xe đen phía trước quặt vào một khúc rẽ đi vào trong trung tâm thành phố, cô cũng xoay tay lái bám theo bọn chúng.
Hướng chúng đi là vào một câu lạc bộ rất lớn, Miên Lễ lái xe cách cổng vào câu lạc bộ đó một khoảng, ẩn nấp bên dưới tán cây rợp bóng.
Vẫn là ba thằng đàn ông nhảy xuống khỏi xe rồi mở cốp xe ra, khênh cái thùng gỗ tiến đến cánh cửa sắt đóng kín của câu lạc bộ đêm.
Một kẻ vươn tay gõ lên cánh cửa, một lúc sau, một tên bảo vệ đẩy cửa ngó ra ngoài.
Chúng nói với nhau vài câu, sau đấy thì tên bảo vệ hẩy đầu cho phép chúng đi vào trong, quan sát xung quanh một lát rồi mới đóng lại cánh cửa vào.
Miên Lễ gửi xe ở trong một bãi đỗ gần đấy, cầm theo điện thoại và túi xách xuống xe, tiến tới cánh cửa câu lạc bộ.
“Anh có biết tôi là ai không?”
Vẫn là người bảo vệ ban nãy mở cửa sau một tràng các tiếng gõ.
Hắn nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt thoáng đờ đẫn.
“Cô chủ Hạ Hạ Miên Lễ.” Hắn hẩy đầu vào bên trong, một tên bảo vệ khác nhanh chóng thò đầu ra: “Là thật này!”
…
Miên Lễ bước vào bên trong câu lạc bộ đêm.
Ở đây, không gian tối đến mức đưa bàn tay ra trước mặt cũng chưa chắc đã thấy được cả năm đầu ngón tay, chỉ thấp thoáng có những ánh đèn led nhiều màu nhấp nháy trên đỉnh đầu và tiếng nhạc mở xập xình hỗn độn.
Khắp nơi đều là những tay ăn chơi khét tiếng ở trong thành phố, cặp kè bên chúng luôn là những cô em gái ngực trần đầy kh.iêu gợi.
Ở giữa trung tâm là một cái lồng thủy tinh, ở bên trong đó là một cô gái ăn mặc thiếu vải, gần như là sắp lộ hết hàng ra đang ôm lấy một cây cột cao mà đu, xoay, ưỡn ẹo.
Tiếng cười và tiếng nói chuyện the thé.
Từ không gian cho đến người ở bên