Tiêu Vân Hầu nhìn bóng con siêu xe mỗi lúc một xa dần, ngửa cổ lên trời rồi cưới lớn.
Làm một phi vụ được hẳn tiền ăn trong một năm! Có đủ tiền để đi săn vé bóng đá rồi! Anh ta quá hời luôn! Ha ha ha ha! Được thôi! Bắt tay vào làm nào!
Virut là cái khỉ mốc gì chứ?! Được nạp năng lượng nhân dân tệ vào người là anh ta có sức mạnh có thể sánh ngang với Superman luôn!
Tiêu Vân Hầu xắn hai ống tay áo lên cao, trong lòng tràn ngập lửa phấn khích mà phóng thẳng lại vào bên trong văn phòng làm việc của mình.
Nhưng chỉ vừa mới đẩy cửa bước vào bên trong, đầu chỉ mới ngẩng lên, Tiêu Vân Hầu đã đột ngột sững sờ toàn thân khi nhìn thấy một người thanh niên cao lớn đang đứng trước bàn làm việc của mình, trên tay cậu ta là chiếc USB mà vừa nãy Miên Lễ đưa cho anh ta.
“Na, này này này! Cậu là ai mà sao lại xông vào phòng làm việc của tôi thế này? Cái USB đó không phải đồ chơi của cậu đâu.
Thả nó xuống, mau lên!”
Kha Triệu Phượng ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Hầu.
Cậu ta có một ánh mắt rất lạnh lẽo, đến nỗi Tiêu Vân Hầu nhìn vào cũng không thể ngăn được những cơn run lẩy bẩy lo lắng ở trong lòng.
Kha Triệu Phượng rất cao, từ trên người cậu ta xuống tới đế chân đều là những bộ đồ màu đen sậm trùm quanh người kín không một khoảng hở, chỉ để lộ ra ở phía trên là một khuôn mặt điển trai với nước da trắng nhợt nhạt, nhìn là liền biết cậu ta không phải là kiểu người hay ra khỏi nhà.
Kha Triệu Phượng dường như không hề nghe theo mệnh lệnh đó của Tiêu Vân Hầu, thay vì đặt lại chiếc USB lên trên bàn làm việc của anh ta, cậu đút nó vào trong túi áo khoác.
Trước khi Tiêu Vân Hầu lao lên để giật lại nó, Kha Triệu Phượng đã đấm thụi một phát vào bụng của anh ta.
“Ặc!”
Một cú đấm rất nhanh và hiểm hóc, giống như là một đầu mũi khoan chọc thủng cả bụng của anh ta luôn vậy.
Tiêu Vân Hầu khuỵu một bên chân xuống dưới đất, đầu toát cả mồ hôi hột, đau đớn ôm bụng mà mở to mắt nhìn Kha Triệu Phượng đang mang theo chiếc USB – hai triệu của anh ta đó mà rời đi.
“Tên điên này là ai vậy?!”
Tiêu Vân Hầu nghiến răng nén lại cơn đau quặn thắt ở trước bụng, nhanh chóng đuổi theo sau Kha Triệu Phượng.
“Đứng lại! Thằng nhãi kia! Mày mang đồng lương của bố mày đi đâu đấy hả?!”
Kha Triệu Phượng không ngờ Tiêu Vân Hầu vẫn có thể đứng lại được sau một cú đấm rất mạnh ấy của mình, không những vậy mà còn đuổi theo rất sát.
Cậu ta thầm chửi một tiếng rồi tăng tốc độ lên đến tối đa, trượt xuống đoạn cầu thang bộ.
Ở trước cửa ra vào của sở cảnh sát có mấy người đang đi lại, đột ngột cả đám đông đang trong trạng thái bình thường đó phát ra những tiếng hét thất thanh và tiếng bước chân chạy đi rất vội vã.
Ánh mắt của mấy người cảnh sát đều mở to ngơ ngác nhìn một cậu con trai nhảy xuống từ trên cầu thang chạy bộ, xô mấy người đang cản đường trước mặt mình ra mà chạy ra khỏi sở cảnh sát.
Bám ngay theo sau cậu ta chính là Tiêu Vân Hầu.
Cả hai rượt nhau từ trong sở ra ngoài đường xá.
Trên những cung đường mà bọn họ đi qua đâu đâu cũng đều trở nên hỗn loạn.
“Tránh ra! Tránh ra!”
“Ối! Mấy người đang làm cái quái gì vậy?!”
“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
“Xin lỗi! Cho tôi qua!”
“Á! Mũi chân của tôi!”
“Xin lỗi!!!”
Kha Triệu Phượng không hoạt động quá nhiều nên chẳng được bao lâu sau đã đần đuối sức, còn Tiêu Vân Hầu đã được kích thêm sức mạnh của đồng lương mà càng ngày càng bức tốc.
Thấy vậy, cậu ta liếc quanh thì nhìn thấy một bảo tàng đồ cổ ở bên cạnh, liền lập tức chạy luôn vào bên trong.
Ở ngay cửa vào là hai người bảo vệ đang đứng canh, thấy Kha Triệu Phượng đang chạy về phía bảo tàng thì lắp bắp giơ tay ra chắn lại.
“Vé, cậu muốn vào phải có vé tham quan…”
“Không có.”
Sau một câu trả lời ngắn gọn hàm xúc như vậy, người bảo vệ kia đã bị Kha Triệu Phượng ngáng chân khiến cho cả thân thể liền