Buổi tối ngày hôm ấy, Tiêu Vân Hầu đi đi lại lại ở trong văn phòng làm việc không dám quay về nhà, cuối cùng sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Tiêu Vân Hầu cũng đau đớn đưa ra quyết định.
Phải thành thật đi khai báo nếu như còn muốn sống tiếp thôi.
Có thể sẽ phải mất vài khúc xương sườn nhưng thà thế còn hơn là bị cô chủ Hạ quyền cao chức trọng quay lưng lại với mình.
Tiêu Vân Hầu cố để không tưởng tượng những cảnh tượng kinh thiên động địa, máu chảy thành sông đang bời bời ở trong não, nhưng biết làm thế nào bây giờ? Chết anh ta mất thôi…
Tiêu Vân Hầu lái xe trong trạng thái bủn rủn tay chân xuống Tứ Hợp Viện của Miên Lễ, lúc đứng trước cửa nhà cô, anh ta hết giơ tay lên rồi lại ngần ngại rụt tay về, cuối cùng vẫn phải nhịn đắng nuốt cay mà run rẩy đưa ngón tay trỏ lên ấn chuông cửa.
“Dinh dong\~”
Tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên lên mang theo bao tâm trạng căng thẳng của Tiêu Vân Hầu đẩy lên cao đến cực độ.
“Xin hỏi ai vậy?”
Ra rồi!
Tiêu Vân Hầu mở trừng mắt sau khi đang run rẩy nhắm nghiền, nhưng người ở trước mặt anh lại không phải là chủ nhà Miên Lễ mà lại là bạn trai của cô – Thương Âu.
Cả hai đều đưa mắt nhìn nhau.
“Anh là ai vậy?”
Thương Âu là người cất tiếng trước, đôi mắt cẩn thận dò xét trên người của Tiêu Vân Hầu xem có điểm gì khác thường không.
Còn Tiêu Vân Hầu vẫn chưa thể khôi phục lại được trạng thái như bình thường, mắt mở to nhìn Thương Âu cứ như lần đầu được nhìn thấy một món đồ trang sức rất đắt đỏ vậy.
Wow! Đến cả một thằng đàn ông chân chính như Tiêu Vân Hầu cũng phải cảm thán rằng người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình này đẹp quá đi! Mới nãy lúc thấy Kha Triệu Phượng, anh ta đã thấy chiều cao của cậu ta là đỉnh lắm rồi, nhưng không ngờ Thương Âu trông còn cao hơn cả cậu ta nữa chứ.
Thương Âu thấy Tiêu Vân Hầu cứ nhìn mình lên xuống, đôi mắt khẽ nheo lại cảnh giác hơn, lặp lại câu hỏi trước đó.
“Anh là ai vậy?”
“Tôi á? Tôi là cảnh sát thuộc tổ phòng chống tội phạm công nghệ cao.
Còn cậu là ai vậy? Đây có phải là nhà của cô chủ Hạ không?”
“Anh biết Miên Lễ?”
“Còn cậu đang ở trong nhà của Miên Lễ?”
Cả bốn con mắt lại tiếp tục nhìn nhau, cuối cùng cả hai cũng phải biết đường tự nói vắn tắt lại.
“Tôi tên Thương Âu, là bạn trai của cô ấy.”
“Cậu là Thương Âu?” Tiêu Vân Hầu mở lớn mắt ngạc nhiên nhìn lại anh thêm một lượt nữa.
Đây chính là cái người đã khiến cho cô chủ Hạ si mê trong suốt tám năm kia sao?! Anh ta đã nghe rất nhiều lần rồi, không ngờ cũng có thể một lần được diện kiến vị thánh nhân này!
Hóa ra anh đã từ Mỹ trở về rồi sao?
“Tôi là cảnh sát nhưng hiện đang làm một công việc ngoài giờ cho cô chủ Hạ.
Lần đầu gặp nhau.
Xin cho hỏi cô chủ Hạ có đang ở trong nhà không ạ?”
“Có.
Nhưng anh tìm cô ấy để làm gì?”
Tiêu Vân Hầu khẽ nuốt nước bọt.
Thương Âu có thể nhận ra được sự e ngại và đắn đo ở trên biểu cảm của anh ta, có thể đoán ra được rằng đó là một chuyện rất khó nói.
“Nếu được thì để tôi chuyển lời cho cô ấy hộ anh.”
Tiêu Vân Hầu lắc đầu: “Cái này là tôi đắc tội với cô ấy.
Cảm ơn ý tốt của cậu nhưng tôi đã chuẩn bị cho cái chết của mình rồi.”
Thương Âu nhìn dáng vẻ bi thương của Tiêu Vân Hầu, anh ta thật có tài làm khơi nên cảm giác xót xa cho người ta mà, đến cả anh dù có lạnh lùng đến mấy