"Người đâu?" Giọng nói trầm lạnh như hàn băng như lọt qua tai cô
nhưng trấn an tinh thần hoảng loạn. Đại Ca rời đi, da thịt vốn đang nóng hổi vì bị kích thích nay một luồng gió lùa vào làm cô ớn lạnh.
Vỹ! Là vỹ sao? vỹ ơi! Tôi ở đây! Cứu tôi với. Đừng bỏ rơi tôi, tôi sợ lắm.
Nước mắt vỡ òa. Cô muốn đứng lên, gọi tên hắn, chạy tới xà vào lòng hắn. Để
vòng tay hắn bao trọn mình trong sự ấm áp và an toàn. Nhưng cô không
thể, cơ thể cô như bị chì đè.
Cuộc đời
cô vốn là vòng luẩn quẩn buồn tẻ. Mấy ngày bình yên trôi qua ngắn ngủi,
tiếp nối sau đó là những chuỗi ngày kì lạ mang toàn sự chết chóc, tuổi
nhục. Bên cạnh chẳng có ai bao bọc che chở nên lúc nào cô cũng từ vực
thẳm đau khổ mà mạnh mẽ đứng lên. Nhưng con ngươi cũng có giới hạn, dù
có đứng lên được bao nhiêu lần thì cũng phải kiệt sức, rồi một lúc nào
đó con người ta lại buông xuôi.
Tiếng đánh của cây gậy vang lên. Lực sát thương không hề nhẹ.
Chuyện gì đang diễn ra? Chuyện gì vậy? Bọn họ đánh Vỹ ư?
Cô không thể thấy gì cả. Dù cố gắng đến mấy cũng là lớp sương mờ mờ ảo ảo. Nghe tiếng đánh mà như hàng ngàn kim đâm vào trái tim cô. Cô không muốn ai vì mình mà phải chết. Cô đã nói rồi mà, đừng tới gần cô, chết chết
đó! Thà một mình cô đau cô chết còn sướng hơn.
Không gian im lặng, khiến cô càng thêm căng thẳng, nặng nề. Hướng về phía
ngoài chỉ mong hắn được an toàn. Nhưng vài giây sau. Tiếng kêu chết chóc vang lên. Sự sợ sệt mất lực âm từ cổ họng phát ra. Biết bao nhiêu nỗi
kinh hoàng đang chứa trong tiếng âm đó.
" Quỷ... !"
Quỷ? Ai quỷ? Chuyện gì vậy? Đó là giọng tên Đại Ca ư, giọng gã ngang tàn dữ tợn nay có sự sợ hãi nên có chút lạ lẩm.
Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua. Cô bất động một chỗ chỉ nghe mỗi tiếng rên
la của bọn côn đồ mà mồ hôi rịn trên trán. Không phải cô lo lắng cho bọn côn đồ, thật ra cô lo cho hắn. Không hiết hắn có an toàn không.
Cô mở
to mắt, như canh chừng đem chút hy vọng nhìn thấy.
"Tôi... tôi... xin.. lỗi.... ặc! Ặc!"
"Ta định sẽ nương tay cho ngươi chết nhẹ nhàng giống mấy tên kia ... nhưng xem ra không được rồi!"
Cái gì vậy? Giọng nói này!!! Của Vỹ mà. Sao hắn lại nói như vậy. Hắn giết người?
Thoáng qua trong đầu Ngọc, dây thần kinh căng lên, giọng nói khàn đặc của bà cụ mù da nhăn nheo vang lên bên tai cô "
"Hai mươi tuổi! Ngài khao khát cô! Cô là của Ngài! Cô sẽ ở cùng Ngài mãi
mãi.....đừng dính tới ai. Họ sẽ chết không siêu thoát..."
"Hai mươi tuổi! Ngài khao khát cô! Cô là của Ngài! Cô sẽ ở cùng Ngài mãi
mãi.....đừng dính tới ai. Họ sẽ chết không siêu thoát..."
"...Sẽ chết..."
Không thể nào. Quỷ?! Chết?! Tiếng nói đó?! Ngài - Hắc Vỹ!!! Bất giác cơ thể cô khẽ run run.
Có thật là vậy không?
Hắc vỹ sao?
"Bịch bịch...!" Tiếng chân bước của đôi giày thể thao vang lên, càng ngày
càng tới gần cô. Một nỗi khiếp sợ, cô không thể không nghi hoặc người
đàn ông đang tiến tới về phía mình.
Đúng
vậy! Ngay từ đầu, cách hắn ăn nói rất lạ. Vào lớp đã cư xử thô lỗ với
cô, dẫn cô lên sân thượng nói toàn chuyện gì đâu. Điều gì về cô hắn cũng biết, nhà cô ở đâu, người yêu cũ - Phong,... vốn ngay từ đầu hắn đã
không có mặt trong cuộc sống của cô sao có thể biết rõ đến vậy. Chỉ có
thể nghĩ một cách hợp lí nhất cho sự tình trên. Một, hắn đã điều tra cô, nhưng không có khả năng đó. Cô và hắn có cái gì mà phải điều tra chứ.
Hai, hắn không phải người bình thường. Hắn là một thứ gì đó.
Một thứ gì đó... cô ngất đi, nhưng trong tìm thức vẫn tràn ngập lo lắng sợ hãi. Sợ mọi chuyện cô suy diễn trở thành sự thật.
---- Hết Chương 52 ----