Bà Liễu giờ mới chú ý đến những thứ bày trên bàn và nhìn sang thì thấy chiếc chăn trên sofa, ngờ vực hỏi.
"Hai đứa con ngủ riêng à? Mẹ thấy đồ ở đây toàn của Tuệ An, có phải con với con bé ngủ riêng không?"
Phạm Thiên và Lý Tuệ An sợ bị lộ tẩy ấp a ấp úng nhưng sau đó lại nhanh chóng nói chung một lượt.
"Không có!"
Tuệ An giành quyền trả lời: "Không có đâu mẹ, bọn con ngủ chung mà.
Sao con có thể ngủ ở sofa được chứ! haha."
Bà Liễu cảm thấy yên tâm khi hai người cùng nhau phủ nhận, bà suy nghĩ đến vậy là cùng rồi cũng thở phào:
"Thế thì tốt."
- "Thôi, chúng ta ở khá lâu rồi, về nhà thôi."
Ông Phạm Ngỏ ý đi về trong khi họ ngồi còn chưa được ấm chỗ nữa, Lý Tuệ An cảm thấy hai ông bà có gì đó rất cô đơn trong nét mặt.
Cô hỏi hang bố mẹ chồng.
"Bố mẹ về ạ? Ở lại chơi với bọn con thêm một chút nữa rồi về."
- "Thôi không cần đâu, hai con là vợ chồng mới cưới nên bồi dưỡng tình cảm, cũng hay vì hôm nay Phạm Thiên ở nhà.
Tranh thủ được cái gì thì làm ngay kẽo muộn."
Ông Phạm nói với cô cộng thêm một khuôn mặt hiểu rõ những chuyện vợ chồng, ngụ ý bên trong câu nói của ông cũng là một phần khuyên bảo.
Lý Tuệ An và Phạm Thiên sao không hiểu cho được, cái này là cố ý nhắc nhở nhanh chóng sanh cháu cho họ.
Lý Tuệ An chỉ cười trừ, cô còn không ngủ chung giường thì làm gì có cơ hội sanh cháu cho bố mẹ chồng được chứ.
Sau khi tiễn họ ra cửa bà Phan Liễu ghé sát tai nói gì đó và đưa cho cô một mẫu giấy, nghiêng mặt ra thì Phạm Thiên chỉ thấy nụ cười vui tươi của bà mà thôi.
Hai người họ đã về rồi thì Phạm Thiên có chút tò mò hỏi cô.
"Mẹ tôi đã nói với cô điều gì vậy?"
- "Hỏi làm gì, tôi không nói cho anh biết đâu.
Đó là bí mật!"
Nói xong Lý Tuệ An cười đắc ý quay người đi vào bên trong để lại vẻ mặt khó chịu của Phạm Thiên, đúng là con người cái gì cũng tò mò được.
Lý Tuệ An sống chung với anh rất lâu đây là lần đầu tiên cô thấy anh có cảm xúc và hành động thoải mái như vậy.
Nói thật thì cô cũng rất thích cái bộ dạng thoải mái đó của Phạm Thiên, chỉ có điều anh ta rất ít khi ở nhà nên việc tìm hiểu và biết về nhau rất ít.
Nói sao đây, tính ra cô là người nói rằng không muốn biết gì về đối phương mà giờ lại muốn biết hết tất cả luôn rồi.
Khi Phạm Thiên đi vào trong, cô ngồi ở sofa nhìn anh.
Phạm Thiên cảm thấy rõ lạ nên đến ngồi đối diện Lý Tuệ An nhìn sau đó hỏi thử xem.
"Sao thế? Vừa mới hống hách mà giờ nhìn mặt buồn hiu vậy?"
- "Hừm...!Tôi có một vài điều hỏi về cuộc sống của anh đó.
Anh có muốn trao đổi với tôi không?"
"Tôi nhớ lúc trước cô còn nói là không cần biết những thứ khác dù sao cũng không gặp mặt nhiều mà, đổi ý rồi à?"
- "Bây giờ anh có muốn hay không? Còn nói là bồi dưỡng tình cảm, anh bị hâm à?"
Phạm Thiên cười phá lên trong khi Lý Tuệ An hầm hực nhìn anh, Phạm Thiên không muốn chọc sư tử hà đông nổi giận nên phải ngậm miệng lại ngay lập tức.
"Thôi được rồi, trao đổi là được chứ gì!"
- "Thật sao?"
"Ừ"
- "Vậy, tôi bắt đầu hỏi đấy nhé?"
"Ừm"
Lý Tuệ An đưa tay lên cằm xoa xoa trông giống như mấy hành động của mấy ông lão đang