Nhưng anh không định nói ra việc anh đã giúp cô lúc đó.
Lý Tuệ An thấy anh cứ ngây ngốc ở đó thì nảy ra một ý định.
"Sao ngây ra thế? Trưa nay anh có muốn ăn thứ gì không? Tôi đi siêu thị mua đồ về nấu."
Phạm Thiên từ khi lấy cô về làm vợ thì cũng không biết cô còn biết nấu ăn cơ đấy, nhưng dù sao thì cũng là bồi dưỡng tình cảm cơ mà.
Cũng phải làm cho ra này ra kia chứ.
Phạm Thiên cảm thấy việc để cô đi một mình không an toàn và cả việc đi taxi hoài nên đưa ra ý kiến cho cô.
"Đi taxi không ổn lắm, vừa hay tôi ở nhà để tôi đưa cô đi siêu thị."
- "Ấy không cần đâu, tôi đi một mình là được.
Đi taxi cũng không có vấn đề gì lớn."
Lý Tuệ An bác bỏ ý kiến của Phạm Thiên, cô không muốn anh phải tốn thời gian cho cô thêm.
Đôi tay dài trắng của Lý Tuệ An ngừng việc viết lách lại, dừng những ngón tay nhanh nhẹn đặt trên bàn phím.
Phạm Thiên không muốn cô nói thêm thì mở lời: "Thỏa thuận trước đó!"
Cô bị chặn họng và bí đường nói nên im Bặt, trong lòng cô cũng cảm thấy việc đi taxi cũng mệt mỏi lắm.
Cũng như nếu anh ta đưa cô đi bằng chiếc xe máy hoặc xe điện thì ổn áp đó.
Nhưng không cô chưa cười được vài phút thì đã bị vố thẳng vào mặt một cái "bốp" rồi, Lý Tuệ An hiện đang ngồi ở trên chiếc xe hơi đen sang trọng của Phạm Thiên, ừ thì không giàu dữ rồi đó.
Theo cô biết thì chiếc xe này là loại xe rất đắc tiền, không phải ai cũng có khả năng mua được nó.
Cô thầm nghĩ liệu anh ta có phải là thiếu gia tài phiệt như trong phim ngôn tình hay là truyện tranh hoặc tiểu thuyết ngôn tình mà cô đã đọc hay không? Cô còn chưa nghĩ ngợi đã cái nư thì Phạm Thiên nhắc nhở cô.
"Thắt dây an toàn đi"
- "À được.
Nhưng anh định đưa tôi đi bằng con xe sang này đến siêu thị đấy à?"
"Đúng vậy? Có chuyện gì sao?"
- "Thôi không có gì anh đừng đưa tôi đến cửa siêu thị là được, đậu ở bãi đi xe rồi đi lên sau."
Cô nghĩ rằng nếu như làm như thế thì cô có thể không gây sự chú ý từ người khác rồi, đúng là ý kiến sáng suốt.
Hố hố.
Phạm Thiên không trả lời cô cứ thế mà khởi động xe.
Sau một thời gian kẹt xe và đi đến thì cô cũng đã đến siêu thị ở gần trung tâm thành phố thì cô lại thấy phía bên kia là siêu thị lớn, nơi mà cô đã gặp nạn đang tiến hành sửa chữa.
Những người công nhân đang làm việc không ngừng nghỉ, cô cảm thấy nơi đó có chút rùng rợn.
Phạm Thiên biết cô đang nhìn nơi đó thì đánh sự chú ý của cô sang nơi khác: "Chúng ta đến nơi rồi, cô xuống trước đi.
Tôi đi đỗ xe rồi quay lại."
Thật sự điên tiết mất, làm sao mà cô lại có thể bước ra khỏi chiếc xe sang trọng này trong khi ở bên ngoài đang có rất nhiều người như thế.
Không phải là gây sự chú ý sao? Chưa gì mà ai nấy đều nhìn đến chiếc xe này rồi.
Lý Tuệ An rối bù xoa mái tóc, ngồi yên tại chỗ không nhanh không chậm mắng Phạm Thiên.
"Anh bị điên à? Anh không thấy tất cả đều đang nhìn về phía đây hay sao? Tôi không xuống xe đâu, tại sao lại đưa tôi đi bằng chiếc xe này chứ! Anh giàu thì cũng đừng khoe mẽ như thế này, tôi ngại lắm."
Một tràn đạo phí được phun ra, chữ b ắn ra, phan thẳng vào đầu của Phạm Thiên khiến cho người anh ngày càng nghiêng về phía bên kia, anh chỉ biết ngồi đó chịu trận.
Nói xong rồi cô thở không ra hơi, khoanh tay ngồi lì.
"Anh không đưa tôi đi xuống bãi đỗ xe thì tôi không mua nữa đâu, cũng thật là sao lại không nghe lời tôi đỗ xe trước rồi đi đến siêu thị chứ!"
Phạm Thiên cảm thấy lạ, chiếc xe này thì có gì mà khiến cho cô ngại đỏ cả mặt như thế.
Khuôn mặt