Đôi tay Mộc Khanh Khanh đáng thương hề hề mà túm quần áo hắn, một đôi
mắt long lanh trông mong nhìn Mộc Dung, trên mặt mang theo lấy lòng rõ
ràng.
Mộc Dung né tránh tầm mắt khiến hắn tim đập gia tốc của cô, quay đầu sang một bên, thanh âm rất nhỏ nhưng lại rất kiên định, “Không được.”
“Mộc Dung, chỉ đọc một đoạn ——”
Mộc Khanh Khanh
vẫn chưa dứt lời đã bị thanh âm từ ngoài cửa truyền vào đánh gãy: “Tiểu
thư, Mặc công tử tới, hiện giờ đang ở sảnh ngoài.”
Bởi vì Mộc
Khanh Khanh đã phân phó qua, không cho tỳ nữ hầu hạ vào trong phòng quấy rầy đại sự của cô, cho nên những tỳ nữ đó đều bị lưu lại ngoài cửa.
Đôi mắt Mộc Khanh Khanh chuyển động, thoáng nhìn Mộc Dung sau khi nghe được lời kia sắc mặt cứng đờ, nhoẻn miệng cười, buông đôi tay đang quấn lấy
góc áo hắn ra, nhảy xuống giường, “Oa! Nam Sơn ca ca tới! Mộc Dung, mau
theo ta ra sảnh ngoài đi.” Ngữ khí kinh hỉ và động tác gấp không chờ nổi dù là ai cũng có thể dễ dàng nhận ra cô rất thân mật với vị “Nam Sơn ca ca” kia.
Mặc công tử? Nam Sơn ca ca? Mặc Nam Sơn?
Đến khi Mộc Dung kịp phản ứng lại, chỉ còn nhìn thấy bóng dáng tung tăng như
bươm bướm của cô, hơi ngẩn người, dáng vẻ tràn đầy sinh khí như vậy lại
không phải là mình mang đến cho nàng ấy, đây chẳng phải là rất bình
thường hay sao? Mặc Nam Sơn và tiểu thư…
Quay đầu lại nhìn sách
cấm khiến người ta mặt đỏ tim đập bị tùy tay vứt bỏ trên giường kia,
trong lòng chợt nhói đau, lúc nãy nếu mình đồng ý với tiểu thư, có phải
tiểu thư sẽ không giống như vừa rồi không hề do dự mà vứt bỏ hay không?
Che giấu biểu cảm dư thừa trên mặt, Mộc Dung tăng tốc bước chân, rất thoải
mái đuổi theo Mộc Khanh Khanh đang ở phía trước, tinh tế nghe tiếng bước chân vui vẻ của cô, kính cẩn có lễ giữ khoảng cách một bước chân với
Mộc Khanh Khanh.
Đến khi nhìn thấy thân ảnh tuấn nhã mặc áo gấm
màu xanh trúc kia, trong mắt Mộc Khanh Khanh sáng ngời, ái chà chà! Đây
không phải là “Ôn Thành” phiên bản cổ trang hay sao? Công tử ca ôn nhuận như ngọc quả nhiên càng hợp với tạo hình cổ trang hơn, chọc đến đầu quả tim của cô cũng có chút ngứa ngáy.
Lúc này Mặc Nam Sơn cũng thấy Mộc Khanh Khanh đang đi đến, khóe miệng phác hoạ ra ý cười dịu dàng,
thân mật gọi cô: “Khanh Khanh.” Đến giọng nói cũng ôn nhã dễ nghe vô
cùng.
“Nam Sơn ca ca.” Mộc Khanh Khanh hơi cúi đầu, ngượng ngùng của nữ nhi gia thể hiện ra không sót chút gì.
Khóe mắt Mặc Nam Sơn mỉm cười, nhìn tiểu cô nương đang cúi đầu trước mặt,
quen thuộc cười nói: “Đã lâu không gặp Khanh Khanh rồi, sao hôm nay lại
thẹn thùng?”
“Đều tại lâu rồi Nam Sơn ca ca không đến tìm Khanh
Khanh, hay là Nam Sơn ca ca gặp được niềm vui mới gì rồi?” Khuôn mặt mềm mại nhu nhược xen lẫn sức sống nghịch ngợm của thiếu nữ khiến hai nam
nhân ở đây đều mất hồn trong chớp mắt.
Không ngờ thanh mai trước nay hướng nội của mình sẽ lại trêu đùa mình như vậy, Mặc Nam Sơn có chút ngu ngơ.
Hơn nữa Mộc Khanh Khanh với y mà nói vốn cực kỳ quen thuộc, nhưng hôm nay
lại khiến y cảm thấy có vài phần xa lạ, ừ… Cảm giác như tiểu thanh mai
càng trở nên có sức sống hơn, còn càng thêm… Kiều mị?
“Nam Sơn ca ca không trả lời, bị muội nói trúng rồi sao?” Mặc dù đang hỏi Mặc Nam
Sơn, nhưng ánh mắt của Mộc Khanh Khanh lại liếc về phía Mộc Dung đang
đứng chếch phía sau mình.
Không nói đến Mộc Dung bị động tác và
lời nói thân mật vui vẻ của hai người khiến trong lòng chua xót khó
chịu, ngược lại tâm trạng của Mặc Nam Sơn rất tốt, cao giọng cười, cưng
chiều nhéo nhéo mũi cô, tư thái quen thuộc lại thân cận, “Nghịch ngợm,
chỉ là gần đây ta hơi bận thôi, làm gì có niềm vui mới nào, chỉ có một
tình cũ là Khanh Khanh muội thôi.”
Vừa dứt lời, Mặc Nam Sơn như vô tình mà nhìn về phía Mộc Dung vẫn luôn im lặng không lên tiếng, bốn mắt nhìn nhau.
Mộc Khanh Khanh không dấu vết tránh thoát khỏi bàn tay vẫn luôn ngừng trên
mũi cô, vờ như không nhận ra hai người kia có chút quỷ dị, cô nhẹ nhàng
cười nói: “Nam Sơn ca ca cứ chọc muội.”
Mặc Nam Sơn thấy Mộc Dung dời ánh mắt đi trước, trong mắt xẹt qua chút khinh thường, “Hôm nay Khanh Khanh có bận gì không?”
“A —— vốn là có việc, nhưng nếu Nam Sơn ca ca đã cố ý tới biệt viện tìm
muội, vậy hôm nay Khanh Khanh liền không bận gì hết.” Truyện chỉ đăng
duy nhất trên Wattpad DuongGiaUyVu. Mặc dù sắc đẹp này không phải đối
tượng công lược, nhưng Mộc Khanh Khanh cũng không quên cái 【 Nhiệm vụ
nhánh bắt buộc 】kia, Mặc Nam Sơn hẳn là có tình cảm với cô, tuy so ra
kém với sự khăng khăng một mực như với nữ chính, nhưng trước mắt thì
điểm này vẫn có thể lợi dụng, rất thích hợp để ngược.
Mặc Nam Sơn nhịn không được cười hai tiếng, rồi sau đó mới mở miệng với Mộc Khanh Khanh: “Vô cùng vinh hạnh cho ta! Đi thôi!”
Mới đi vài bước, Mặc Nam Sơn đột nhiên dừng bước, nhìn về phía Mộc Dung vẫn luôn an tĩnh trầm mặc, “Khanh Khanh, đây là tử sĩ của Tướng phủ à?”
Mộc Khanh Khanh mặt không đổi sắc: “Phải, là cha cho muội.”
Mặc Nam Sơn cười dịu dàng, lời nói ra cũng mang theo quan tâm chăm sóc:
“Hôm nay đúng lúc có ta ở bên cạnh muội rồi, hắn cũng khó khăn lắm mới
rảnh rỗi, để hắn nghỉ ngơi một ngày nhé?”
“À ——” Mộc Khanh Khanh
nhìn thoáng qua Mộc Dung đang cúi đầu, thanh âm không mang theo một chút tình cảm dư thừa nào, “Mộc Dung, hôm nay ngươi không cần đi theo ta,
ngươi cứ tùy
ý đi.”
“Dạ, tiểu thư.” Mộc Dung dừng bước chân, cúi đầu, ánh mắt dời xuống, nhìn chăm chú hai bóng dáng đang nắm tay mà đi kia.
Sau khi hai người lên xe ngựa, tuy nhìn Mộc Khanh Khanh không có bất cứ
biểu hiện khả nghi nào, nhưng Mặc Nam Sơn luôn do dự mãi, cuối cùng vẫn
mở miệng nói: “Khanh Khanh, vẫn nên nói Tướng gia thay đổi tử sĩ khác
cho muội đi.”
“Hả? Nam Sơn ca ca không thích tử sĩ kia sao?” Mộc
Khanh Khanh ra vẻ khó hiểu mà nhìn Mặc Nam Sơn, trong lòng lại cười
lạnh, cô vẫn chưa cập kê đâu, hôn ước giữa hai người cũng không có giấy
tờ gì, sao y có thể tự cao tự đại mà nhúng tay vào người bên cạnh mình
chứ?
Lần này đúng là Mộc Khanh Khanh oan uổng Mặc Nam Sơn, hai
người là thanh mai trúc mã có quan hệ thân thiết, mặc dù lời y nói có
hơi vượt quy củ, nhưng vì quan tâm cô, y thật sự phải có nghĩa vụ nhắc
nhở tiểu cô nương trong lòng mình này. Truyện chỉ đăng duy nhất trên
Wattpad DuongGiaUyVu. Huống hồ, tử sĩ kia rõ ràng có tâm tư dơ bẩn đối
với Khanh Khanh, từ nhỏ y đã biết Khanh Khanh sẽ là nương tử tương lai
của mình, tất nhiên y sẽ không cho phép có người mơ ước vị hôn thê của
mình.
Chỉ có thể nói, là do Mộc Khanh Khanh là người cực kỳ bênh vực người của mình mà thôi.
Mặc Nam Sơn: “Ừ, không thích. Nam Sơn ca ca không hy vọng Khanh Khanh sẽ để hắn lại bên cạnh, Khanh Khanh sẽ đồng ý với Nam Sơn ca ca chứ?”
“A —— chờ đến khi muội về Tướng phủ rồi lại nói với mẫu thân và cha đi,
giờ muội ở biệt viện thật sự cần phải có một người che chở muội.” Hai
hàng lông mày của Mộc Khanh Khanh hơi chau lại, thoạt nhìn là dáng vẻ
buồn rầu, không đợi Mặc Nam Sơn đáp lời, gương mặt Mộc Khanh Khanh lại
lộ vẻ mệt mỏi, “Nam Sơn ca ca, muội nhắm mắt nghỉ tạm một lát, thân thể
hơi khó chịu.”
“Được, muội cứ nghỉ ngơi đi. Một lát nữa là đến rồi.”
Mộc Khanh Khanh mượn cớ thân thể suy yếu, cùng Mặc Nam Sơn trải qua một ngày nhàm chán cho có lệ.
Thân thể yếu đuối, không muốn du sơn ngoạn thủy.
Thân thể yếu đuối, không muốn du thuyền xem cá.
Thân thể yếu đuối, không muốn cử động nói chuyện.
…
Nhưng cả ngày này thật ra cũng đủ để đổi lấy sự trìu mến và đau lòng của Mặc Nam Sơn rồi.
Mà ngày này Mộc Khanh Khanh quả thực là sống một ngày bằng một năm, cho
nên đến khi trở lại biệt viện, trong lòng liền toát ra thoải mái vui vẻ. Nhưng dáng vẻ cảnh xuân đầy mặt này của cô dừng ở trong mắt Mộc Dung
lại thay đổi tư vị.
Mộc Khanh Khanh mỉm cười trêu chọc Mộc Dung
cô thương nhớ đã lâu, “Mộc Dung, hôm nay ngươi đã làm những gì vậy? Mau
nói cho ta biết, một chuyện cũng không được giấu diếm.”
Mộc Dung
giương mắt nhìn giữa mặt mày Mộc Khanh Khanh tràn đầy vui sướng, trong
lòng lại co rút một trận, thanh âm có chút trầm thấp, “Ăn cơm, ngủ, đọc
sách.”
Mộc Khanh Khanh buông chung trà đang cầm ra, nhìn hắn nói: “Nhàm chán vậy sao? Ngươi không nhân cơ hội đi tầm hoa vấn liễu làm
chuyện hương diễm gì đấy chứ?”
Trong lòng Mộc Dung như bị tràn
đầy, chua xót tích cóp cả một ngày như không thể khống chế được nữa,
“Mộc Dung không thể so với tiểu thư, trong lòng ta luôn chỉ có một
người.”
Nghe xong lời làm càn châm chọc cô này của hắn, trong
lòng Mộc Khanh Khanh chợt thấy rạo rực, hiếm khi Mộc Dung lại nói một
câu âm dương quái khí, dĩ hạ phạm thượng như vậy với mình.
“Thật
ra ta cũng là một cô nương tốt, trong lòng chỉ có một người.” Mộc Khanh
Khanh vẫy tay, ý bảo Mộc Dung đến trước mặt mình, đôi tay nhẹ nhàng
quàng lấy cổ hắn, dễ dàng treo trên người hắn, “Nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng có ăn giấm lung tung, đã chua đến mức khiến đầu ta choáng váng
luôn rồi nè.”
“Không, không có.” Bên tai lại lặng yên đỏ lên.
“Ta cũng chỉ bất đắc dĩ mới đi theo người nọ phát ngốc cả ngày thôi, ở bên
hắn thật sự nhàm chán vô cùng, so ra còn kém xa thư thái khi ở cùng với
ngươi nữa. Ừ —— ngay cả việc bỏ ngươi lại cũng là do ta sợ chuyện của
chúng ta bị hắn phát hiện, dù sao thì dáng vẻ tình ý miên man của hai
chúng ta thật sự quá chói mắt rồi. Hắn lại không phải là người ngốc
nghếch, nếu bị phát hiện, sẽ rước lấy rất nhiều phiền toái.” Mộc Khanh
Khanh cọ cổ hắn, thân mật lấy lòng: “Đừng có ghen tị nữa nha.”