Editor: Dương Gia Uy Vũ
Bởi vì sợ cô không cẩn thận té ngã, sau
khi cô treo lên thân thể hắn, Mộc Dung liền vội vàng dùng đôi tay đỡ
mông cô, vừa nghe xong lời cô nói, càng không tự giác mà ôm chặt hai tay mình hơn.
Mộc Khanh Khanh nhìn thấy hắn vẫn ngu ngơ không nói
lời nào, trực tiếp đơn giản dùng đến mỹ nhân kế, in đôi môi lên cánh môi dù đang mím chặt nhưng vẫn xinh đẹp như cũ của hắn.
Động tình mà nhẹ nhàng mút cắn môi của hắn, dùng đầu lưỡi non mềm phác hoạ miêu tả
hình dáng môi hắn. Cho đến khi cánh môi kia khẽ mở ra, chờ đợi cô không
phải là dịu dàng bao dung, mà là tàn sát bừa bãi như gió lốc.
Đây là lần đầu tiên Mộc Dung bá đạo hung tàn hôn cô như vậy, Mộc Dung cuốn
lấy lưỡi cô, phóng đãng mà đảo qua mỗi một tấc trong miệng cô, vô cùng
khát vọng cướp lấy hơi thở và nước bọt của cô.
Nụ hôn kịch kiệt
như vậy khiến Mộc Khanh Khanh không chống đỡ được bao lâu, dưỡng khí
trong lồng ngực bị hấp thu hầu như không còn khiến cô muốn thoát khỏi,
nhưng thân thể bị hắn hoàn toàn khống chế lại tránh không thoát được một khe hở nào.
Thật lâu sau, lý trí Mộc Dung đánh mất rốt cuộc cũng dần dần quay về, nhận thấy được hô hấp của tiểu cô nương đã sắp chịu
đựng hết nổi, vội vàng buông lỏng cánh môi vẫn luôn kiềm chế cô ra.
Hắn nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, tiểu thư, Mộc Dung mất khống chế.” Nhưng
hai mắt nhiễm dục hỏa nồng đậm của hắn lại làm càn nhìn chằm chằm đôi
môi đã trở nên sưng đỏ của cô.
Một nụ hôn qua đi, Mộc Khanh Khanh xụi lơ bất động trên người Mộc Dung, không còn sức mở miệng trả lời
hắn, chỉ có thể xấu hổ buồn bực trừng Mộc Dung, lại không nghĩ, hai mắt
mờ mịt ánh nước của cô, biểu cảm lưu chuyển trên mặt không giống như
trách cứ, mà lại giống như đang mê hoặc nhân tâm hơn.
Từ trước
đến nay Mộc Dung vốn khó có thể kháng cự lại sự quyến rũ của Mộc Khanh
Khanh, không thể ức chế mà nắm chặt hai tay, hận không thể hòa thân thể
hai người làm một. Hắn hơi cúi đầu, áp môi lên vành tai trắng nõn tinh
xảo của cô.
“Tiểu thư, đêm nay có thể chứ?” Thanh âm trầm thấp vừa dễ nghe vừa êm tai.
Sau lần đầu hưởng mùi vị tình dục vào mấy ngày trước, bởi vì lo ngại thân thể Mộc Khanh Khanh, hai người vẫn chưa làm lại.
Hô hấp ấm áp phả bên tai khiến da thịt bạch ngọc của Mộc Khanh Khanh nhiễm phấn hồng, nhạy cảm hơi hơi rùng mình, bị hắn trêu chọc như thế, Mộc
Khanh Khanh cắn vào cổ hắn như muốn trả thù, hàm răng nhẹ nhàng cọ xát
làn da hắn, tê tê dại dại lại kích thích vô cùng.
“Ngươi được không đó?”
Ánh mắt Mộc Dung trầm xuống, đôi mắt đen chăm chú nhìn tiểu cô nương ngay
lúc này còn dám khiêu chiến quyền uy nam nhân của hắn, “Mộc Dung sẽ cố
hết sức thử một lần.”
Có sự ăn ý khó lòng giải thích, hai người
phối hợp bắt đầu một vòng hôn sâu triền triền miên miên mới, tiếng rên
rỉ đứt quãng từ giữa hai đôi môi vỡ vụn truyền ra, tiếng nước dâm mị nở
rộ, tình dục tràn ngập quanh thân hai người.
Mộc Dung cất bước,
đặt Mộc Khanh Khanh trong lòng ngực lên bàn, ngơ ngác nhìn khuôn mặt mềm mại như ngọc của cô, hít sâu một hơi, động tác dịu dàng lại có chút gấp không chờ nổi mà cởi váy áo cô ra, từng tầng tơ lụa được cắt may hoàn
mỹ bong ra, thân thể mềm mại hoàn mỹ không tì vết dần dần bày ra trước
mắt hắn.
Mộc Khanh Khanh vẫn luôn an tĩnh mặc kệ động tác của
hắn, cảm giác ngượng ngùng khi cởi quần áo cô cùng với ngu ngơ và cuồng
nhiệt trong mắt hắn dần chuyển thành ý cười. Truyện chỉ đăng duy nhất
trên Wattpad DuongGiaUyVu. Mắt thấy yếm và quần lót của mình sắp bị hắn
lột đi, rốt cuộc Mộc Khanh Khanh cũng có chút luống cuống, cũng không
thể để cô trần trụi còn hắn lại quần áo chỉnh tề như vậy được chứ.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Mộc Khanh Khanh vì động tác cởi áo của hắn cũng bắt đầu cực kỳ thuận tiện. Không màng đến thân thể Mộc Dung vì khó chịu mà hơi cứng đờ, Mộc Khanh Khanh thành thạo lột sạch sẽ quần áo của Mộc Dung.
Hai thân thể đều trần trụi đối diện nhau, tất cả đều tiến hành cực kỳ thuận lợi… nhỉ?
“Ngươi, sao ngươi lại như thế chứ! Mau dừng lại!” Mộc Khanh Khanh đỏ bừng mặt
mà trừng người đang lại một lần nữa vùi đầu vào giữa hai chân mình kia.
Nhưng mệnh lệnh cự tuyệt kiều mị của cô lại khiến Mộc Dung hiếm khi không
nghe theo, động tác giãy giụa của cô bị hai bàn tay to đang chống hai
bên sườn cô ngăn lại, ngượng ngùng và hổ thẹn khiến thân thể nhạy cảm
của Mộc Khanh Khanh run rẩy không ngừng.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Mộc Dung chuyên chú nhìn cảnh đẹp giữa hai chân cô, hai mảnh cánh hoa kiều
nộn được ngọc dịch tưới trong suốt, cảnh đẹp mê người không ngừng
nhắc
nhở hắn nước bọt nơi cửa vào đó ngon miệng đến cỡ nào, hầu kết lăn lộn
một trận, càng thêm ghé sát vào hoa huyệt đang không ngừng dụ hoặc hắn,
có chút khó nhịn hút một hơi thật sâu, mùi vị quen thuộc khí vị như hỏa
tinh, thiêu đốt hắn mãnh liệt muốn lao nhanh vào dục vọng.
“Mộc
Dung… Đừng, đừng như vậy…” Cô có thể cảm nhận rõ ràng được biến hóa của
hắn, hơi thở trở nên nóng rực không ngừng kích thích sự nhạy cảm của cô, hai mắt càng nhìn thấy được tư thế tràn đầy xấu hổ này vô cùng rõ ràng.
Không màng đến tiếng rên rỉ mềm mại của cô, Mộc Dung vươn đầu lưỡi sớm đã đói khát khó nhịn ra, không chút lưu tình liếm láp hoa môi cô, hoa dịch sắp chảy ra ngoài cũng bị liếm đến sạch sẽ. Uống rượu độc giải khát, cách
mấy ngày lại một lần nữa được nhấm nháp mật dịch của cô, trong lòng Mộc
Dung không thỏa mãn kêu gào muốn hắn cướp lấy càng nhiều hơn, để cánh
môi hai người chặt chẽ tương dán, đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong hoa
huyệt cô, bức bách để cô càng chảy ra nhiều dâm dịch hơn nữa.
Tiếng nước dâm mị cuồn cuộn không ngừng vọng lại trong phòng vô cùng rõ ràng, ngang nhiên lọt vào tai, Mộc Khanh Khanh hận không thể khiến hai lỗ tai mình mất cảm giác, như vậy sẽ không bao giờ có suy nghĩ là những âm
thanh dâm loạn càn rỡ kia là từ giữa hai chân mình phát ra nữa.
Nhưng khoái cảm mê người khó có thể khống chế vẫn khiến ý thức của cô chậm
rãi thoát ly khỏi hiện thực, dần dần trở nên mơ hồ. Hoa môi cô bị hắn
tàn sát bừa bãi đè ép phác hoạ, âm đế đã phồng lên bị đầu lưỡi ngẫu
nhiên chui ra chen lấn mút vào, lưỡi hắn không ngừng tác loạn trong hoa
huyệt, không kiêng nể gì mà khiêu khích mị thịt nhạy cảm. Như hắn mong
muốn, hoa dịch của cô một giọt cũng không rơi xuống mà bị hắn nuốt hết
xuống cổ họng.
Đến tận khi Mộc Khanh Khanh lại bị làm cho cao trào lần nữa, cuối cùng Mộc Dung cũng buông tha cho cô.
Mộc Khanh Khanh sớm đã xụi lơ ngã lưng trên bàn nhẹ chớp đôi mắt, hai mắt
mờ mịt không thấy rõ lắm cánh môi ẩm ướt của hắn, trên đôi môi cực kỳ
đẹp của Mộc Dung bị dính một lớp chất lỏng sáng lấp lánh, dâm mị loạn
tình.
Mộc Dung đã no bụng rốt cuộc cũng nhớ đến chuyện phải thỏa
mãn thứ sưng to của hắn, hai cánh tay hữu lực nâng thân trên của cô lên, ghé sát vào môi cô, muốn hôn lên.
Mộc Khanh Khanh không thể tin
được nhìn thoáng qua ánh nến mông lung chiếu rọi lên người hắn, trên
cánh môi vẫn còn một lớp chất lỏng trong suốt không thể bỏ qua, quyết
đoán lắc đầu cự tuyệt nụ hôn của hắn, “Bẩn muốn chết, đừng có hy vọng ta ăn thứ kia vào.”
Trong thanh âm mềm mại của cô lại mang theo mê
người mị hoặc khi tình triều mới qua đi, trêu chọc Mộc Dung lại có chút
nhịn không được muốn nghe tiếng rên rỉ phóng đãng của cô, “Một chút cũng không bẩn, chỉ cần là của tiểu thư, Mộc Dung đều yêu thích vô cùng.”
Nghe được lời âu yếm tràn đầy thành ý của Mộc Dung, trong lòng Mộc Khanh
Khanh lại nhịn không được trợn trắng mắt, cái gì gọi là chỉ cần là của
cô, nếu là… Chất lỏng màu vàng nào đó, chẳng lẽ cũng muốn thế này thế
kia à? Nhưng Mộc Khanh Khanh vẫn không có can đảm hỏi ra miệng, sợ lại
đả thông tư tưởng cho người nào đó một cái cảm thấy thẹn play khác.
Mặc dù nhận ra Mộc Khanh Khanh không để trong lòng, nhưng Mộc Dung cũng
không nhụt chí mất mát, dù sao thì, sẽ luôn có cơ hội để chứng minh.