Huống chi Tiểu Phiền Toái ở bên cạnh hắn đã chịu không ít oan ức, hắn sao có thể cam lòng để cô tiếp tục chịu đựng như vậy?
Vì vậy những việc mà ông nhắc thật sự không sai, hắn thật sự phải làm thôi.
Chẳng hạn như cầu hôn.
Chẳng hạn như kết hôn.
Chẳng hạn như, sống cùng nhau suốt đời.
Nghĩ đến tương lai của hắn và Tiểu Phiền Toái, hắn cũng không biết
tại sao mình lại có cảm giác ung dung, nhìn mặt trời ửng hồng ngoài cửa
sổ hắn không nhịn được cong môi, nhàn nhạt cười, sau đó lại thoải mái
thưởng thức cảnh mặt trời lặn một chút, mới quay về bàn làm việc.
Cố Dư Sinh tắt máy lại tranh thủ nhìn thời gian, năm giờ đúng, hắn
tan tầm về nhà, không biết bây giờ Tiểu Phiền Toái đã về nhà chưa?
Cố Dư Sinh đóng máy, cầm chìa khóa rời khỏi phòng làm việc lại nhắn cho Lương Đậu Khấu một tin nhắn: “Xong việc chưa?”
-
Xế chiều Tần Chỉ Ái thật sự đến công ty của Lương Đậu Khấu có chút việc, nhưng điều quan trọng hơn là cô phải mua thuốc.
Thời gian chỉ còn lại ba ngày, cô phải rời khỏi hắn rồi, tuy rằng hắn không cho cô uống thuốc nữa nhưng cô không thể mang thai con của hắn
được, cô cũng không thể ở nhà chờ người ta giao thuốc đến, chắc chắn sẽ
bị quản gia phát hiện, sẽ lại nói cho Cố Dư Sinh biết, sao thời điểm
cuối cùng rồi lại hết chuyện này đến chuyện khác vậy…
Cho nên trên đường tới công ty, cô đã ghé qua một hiệu thuốc, thuốc
còn chưa đưa đến đã nhận được tin nhắn của Cố Dư Sinh, cô do dự trong
chốc lát, trả lời: “Còn chưa xong”
Để điện thoại xuống, cô sợ Cố Dư Sinh tìm mình còn có chuyện gì, lại
cầm lên, nhắn thêm một tin cho hắn: “Có chuyện gì không anh?”
Rất nhanh lại có tin nhắn của Cố Dư Sinh gửi trả lời: “Không có chuyện gì, em còn khó chịu không?”
Từ lúc Cố Dư Sinh phát hiện cô uống thuốc tránh thai đã
rất quan tâm
cô… Tần Chỉ Ái động lòng, nâng điện thoại nghiêm túc trả lời: “Không,
buổi sáng em đã khỏe hơn rồi.”
Cách hai phút, Cố Dư Sinh lại trả lời một chữ “Ừ”.
Lúc Tần Chỉ Ái do dự, trên màn hình lại có một tin nhắn: “Khoảng khi nào thì em xong việc?”
Tần Chỉ Ái nhìn nhìn bên trong tiệm thuốc, lại còn chuyện của công ty nữa, nên trả lời Cố Dư Sinh: “Khoảng hai tiếng đồng hồ nữa.”
.....
“Anh biết rồi.” Cố Dư Sinh trả lời tin nhắn của Lương Đậu Khấu xong, ngẩng đầu lên liếc mắt ra ngoài xe.
Lúc này xe đang đậu trước cửa một trung tâm thương mại, trên vách
tường làm một màn hình lớn, đang chiếu hình ảnh quảng cáo của một hôn
lễ, trên tay cô dâu có một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Hắn mặc dù không nói đến chuyện tình yêu bao giờ, cũng chẳng thích
hôn nhân gia đình, nhưng hẵn cũng đã từng tham gia hôn lễ của người
khác, hắn biết nhẫn kim cuơng là vật không thể thiếu khi kết hôn.
Tiểu Phiền Toái lát nữa cũng chưa về nhà, hắn về làm gì, làm những việc phải làm đi.
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh liền chuyển bánh lại đi đến giao lộ, sau đó quẹo phải, đánh một vòng đi vào bãi giữ xe dưới tầng hầm.
Cố Dư Sinh dừng xe xong, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Bán
Thành, sau đó mới cúp máy, xuống xe, đi vào thang máy, lên lầu một.