Lúc Lục Bán Thành nhận được điện thoại của Cố Dư Sinh, cũng đã đến lúc tan tầm.
Vị trí của hắn vừa vặn ở gần khu trung tâm thương mại mà Cố Dư Sinh
đang đứng, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh hỏi hắn vị trí cụ thể, liền nhìn thấy Cố Dư Sinh ngồi trên một chiếc ghế salon trong
một cửa kính sáng sủa.
Động tác của Lục Bán Thành mở khóa màn hình điện thoại hơi ngừng lại, nhìn về phía Cố Dư Sinh, hắn đang ở cửa hàng LOGO, Lục Bán Thành liền
chớp mắt ba lần, mới xác định mình không nhìn lầm, đây đúng là một cửa
hàng bán nhẫn kim cương.
Lục Bán Thành giống như nhìn thấy một chuyện không thể nào tin được,
sau khi đứng một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, từ từ đi về phía Cố Dư
Sinh đang ngồi.
Trong cửa hàng rất yên tĩnh, có mấy đôi tình nhân đang đứng ở quầy chính chọn nhẫn kim cương.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Lục Bán Thành liền lập tức nở nụ cười, mở miệng giọng đáng yêu: “Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho
ngài?”
“Tôi tìm người, cảm ơn!” Lục Bán Thành khách sáo trả lời, sau đó chỉ
chỉ về phía Cố Dư Sinh đang ngồi trong khu vực khách VIP chờ, nhân viên
phục vụ lập tức hiểu chuyện, mỉm cười dẫn hắn đi vào.
Tới nơi, Lục Bán Thành mới nhìn trên mặt bàn chỗ Cố Dư Sinh ngồi,
trên đó bày đầy những khay nhẫn kim cương, trước mặt hắn có một tờ giấy
trắng, hắn vừa lật sách, vừa cầm bút chì vẽ vẽ.
Hắn rất tâm chú và tập trung, biểu hiện lại cực kỳ thật lòng, nhân
viên thấp giọng hỏi hắn muốn uống gì hắn cũng không nghe mà trả lời.
“Café, cảm ơn!” Lục Bán Thành trả lời nhân viên xong, quay đầu nhìn
về phía Cố Dư Sinh, chờ một chút, thấy hắn vẫn không có ý
định sẽ mở
miệng, liền nói một câu: “Anh Sinh.”
Trên mặt Cố Dư Sinh vẫn không hề có một chút biến hóa nào, bút chì
trong tay hắn di chuyển rất nhanh, thỉnh thoảng sẽ quay về phía sách
nhìn một chút.
Lục Bán Thành nhìn thấy Cố Dư Sinh không phản ứng trước lời gọi của
mình, liền tự mình ngồi chơi, hắn lấy một quyển sách xem, đợi đến lúc
café được mang ra, hắn lại buồn chán bỏ sách xuống dựa vào ghế sofa, từ
từ uống.
Lúc Lục Bán Thành sắp uống hết ly café, Cố Dư Sinh cuối cùng cũng
buông bút chì trong tay xuống, hắn cúi xuống vẽ lâu như vậy, cổ có chút
đau, sau đó hắn bưng lên một ly hồng trà, uống nửa ly, mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Bán Thành đang ngồi đối diện mình: “Gần đây nhất cậu có chuyện gì bận không?”
“Không…”Lục Bán Thành uống hết giọt café cuối cùng trong ly, mới nhờ
nhân viên pha cho mình một ly mới, lại hỏi Cố Dư Sinh: “Sao vậy?”
“Giúp tôi một chuyện, đi Anh một chuyến, tìm Ken, làm một chiếc nhẫn
cưới như thế này.” Cố Dư Sinh nói xong liền cầm bản vẽ hắn tỉ mỉ vẽ nãy
giờ đưa đến trước mặt Lục Bán Thành.
Thì ra hắn đến lâu như vậy, ngồi đó không coi ai ra gì, chỉ để ngồi phát họa một chiếc nhẫn kim cương.