“Người này thật sự rất quan trọng, một nhóm nhiều sinh viên như vậy
nhưng tôi chỉ có thể tin tưởng em mới giao cho em trọng trách quan trọng như vậy, đừng làm cho tôi thất vọng đó, phải biết tối nay Hiệu trưởng
Trần sẽ đích thân đến mời người đó ăn cơm.”
Tần Chỉ Ái vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nghe giáo sưChunói như vậy, đại não phản ứng chưa kịp, chỉ trả lời “Dạ.” một tiếng.
Vừa dứt lời, giáo sưChulại nói: ‘Tọa đàm ở hội trường lớn, phương
thức liên lạc với người đó lát nữa tôi sẽ nhắn tin cho em, em nhớ đến
sớm đó.”
Hẳn là giáo sưChurất bận rộn nên ngay sau khi nói xong liền nói: “Tôi còn có chuyện khác phải xử lý, cúp máy trước đây.”
Người này hẳn phải là một người rất có máu mặt, trước khi cúp máy còn không yên lòng nhấn mạnh một lần: “Tiểu Ái, em phải đón tiếp họ cho
tốt, còn nữa, nhất định phải đến sớm một chút, đừng đi trễ, ăn mặc lịch
sự vào.”
Điện thoại vừa cúp, giáo sưChuliền gửi một tin nhắn khác.
Lúc Tần Chỉ Ái đọc tin nhắn, nhìn lướt qua là số điện thoại ở Thượng
Hải, có thể là do người đàn ông mà cô yêu ở Thượng Hải nên từ sau khi
hắn rời đi cô và thành phố xa lạ kia lại khiến cô lo lắng mỗi khi nghe
thấy tên nó, cô sẽ lại thất thần khi nhìn thấy hai chữ đó, sau đó lại
thắc mắc hắn như thế nào, đối với cô mà nói, Thượng Hải bằng với Cố Dư
Sinh.
.....
Chưa tới hai giờ, Tần Chỉ Ái đã đi đến trường.
Lúc cô bước vào sân trường, cầm điện thoại di động gửi qua cho số ở
Thượng Hải kia một tin nhắn: “Xin chào ngài, tôi là sinh viên phụ trách
đón tiếp ngài, sau khi ngài đến có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi đứng ở cổng trường đón ngài.”
Qua khoảng 10 phút, Tần Chỉ Ái nhận được một tin nhắn trả lời rất lịch sự: “Được, cảm ơn.”
Tọa đàm bắt đầu lúc ba giờ rưỡi, còn một tiếng rưỡi, mùa đông ở Bắc
Kinh lạnh run người, Tần Chỉ Ái tìm
đại một phòng học, ngồi trong góc,
chơi game trong điện thoại di động.
Ba giờ đúng, trong điện thoại cô có một cú điện thoại, là người mà cô phụ trách đón tiếp gọi tới.
Trong phòng có rất nhiều sinh viên đang ôn tập Tần Chỉ Ái cầm điện
thoại di động lặng lẽ đi ra ngoài, đến cuối hành lang mới nhận máy:
“Alo? Xin chào? Xin hỏi ngài đã tới chưa?”
“Sắp đến rồi, còn khoảng 10 phút nữa.” hình như người này đang lái
xe, ngữ khí rất khách sáo, nhưng cũng không thật sự tập trung.
“Tần Chỉ Ái cảm thấy âm thanh này rất quen, nhưng trong chốc lát lại
không nhớ ra là ai, cô dừng lại một chút mới nói: “Xin hỏi ngài đến cửa
nào?”
“Cửa Bắc.”
Cúp máy, Tần Chỉ Ái chạy thẳng đến cửa Bắc.
Cô chờ khoảng 7, 8 phút mới có một chiếc xe từ từ được lái tới, dừng hẳn ở cửa trường học.
Ngay lúc cô cho rằng đó là người mà cô phải đón tiếp thì điện thoại
di động lại vang lên, vẫn là số điện thoại kia gọi tới, cô còn chưa bắt
máy mà nhìn đến chỗ bác tài nhìn vào, lại thấy một người đã lâu không
gặp.
Tiểu Vương.
Tài xế của Cố Dư Sinh.
Động tác nhận điện thoại của cô bỗng nhiên dừng lại.
Tiểu Vương nghe được điện thoại của cô đang reo, liếc nhìn cô một
cái, vẫy vẫy tay với cô, nói: “Chào cô.” Liền đi vòng qua đầu xe, đi đến cửa phía sau mở cửa ra.
Còn chưa nhìn thấy người đó xuống xe, Tần Chỉ Ái đã nín thở trước.