Theo trực giác của cô, người chưa xuống xe kia chắc chắn là người rất quen thuộc với cô đã lâu không gặp.
Trước hết đập vào mắt cô chính là một đôi giày da bóng loáng, không mang vớ, quần tây để lộ ra một cổ chân trắng nõn kêu gợi.
Tầm mắt còn chưa nhìn thấy người đó, đầu ngón tay cô đã không tự chủ được nắm lấy vạt áo.
Cô nhìn chằm chằm chiếc giày da đó, bắt đầu nhìn thấy đôi chân dài
thẳng tắp, đến khi cô nhìn lên đến cravat của hắn, lại bất động.
Hắn mặc đồ tây, sạch sẽ quần dài giày da, lịch sự gọn gàng.
Cho dù đã trôi qua 8 tháng không gặp nhưng cho dù chưa nhìn thấy
khuôn mặt của hắn, cô vẫn có thể đoán được đó chính là hắn, trực giác
của cô hoàn toàn không sai.
Bởi vì trên thế giới này, người có thể mặc vest lịch lãm đẹp mắt như vậy, hình như chỉ có hắn.
“Cố tổng, người này chính là sinh viên đón anh.” Tiểu Vương đóng cửa
xong, đi về phía trước hai bước, đi về phía Tần Chỉ Ái, lại quay đầu
giải thích với Cố Dư Sinh, sau đó Tiểu Vương thấy Tần Chỉ Ái đứng một
lúc lâu cũng không nhúc nhích, mới mở miệng gọi cô, còn chưa kịp nói ra, lại vì không biết tên của cô là gì, hơi dừng lại một chút, lại nói:
“Chào cô.”
Tần Chỉ Ái vội thu lại ánh nhìn trên cravat của Cố Dư Sinh, hít sâu
một hơi, mỉm cười cho đúng lễ tiết, liền tiến lên nghênh đón.
Cô lễ phép cúi người chào, lúc ngẩng đầu lên, tầm mắt không dám nhìn
thẳng vào Cố Dư Sinh, đã nhìn sang Tiểu Vương: “Chào các ngài.”
“Chào cô, tôi họ Vương, là tài xế lái xe của Cố tổng.” Tiểu Vương đưa danh thiếp của mình cho Tần Chỉ Ái, sau khi cô cầm lấy mới giới thiệu
người đang đứng im lặng cạnh cậu ấy không lên tiếng: “Người này là tổng
giám đốc của tập đoàn Cố thị, Cố tổng, Cố Dư Sinh, anh ấy sẽ phụ trách
buổi tọa đàm hôm nay.”
Cố Dư Sinh… ba chữ này bay
vào tai của Tần Chỉ Ái, đầu ngón tay cô
liền run rẩy, qua một lát, cô mới đưa tay trước mặt Cố Dư Sinh, cố gắng
tỏ vẻ bình tĩnh vững vàng: “Chào ngài, tôi là người được giáo sưChuphái
tới chịu trách nhiệm đón ngài, tôi tên là Tần Chỉ Ái.”
Tần Chỉ Ái… hình như hắn đã từng nghe qua ba chữ này.
Cố Dư Sinh nhíu mày một chút, nhanh chóng lục lại trí nhớ một lần.
Trên mặt hắn vẫn rất bình thản, nhìn chằm chằm bàn tay của cô bé đang hướng về phía mình trong chốc lát, mới đưa tay bắt tay cô.
Một cái nắm tay khách sáo như vậy chỉ kéo dài một giây đồng hồ, liền buông ra.
Nhưng đầu ngón tay ấm áp của hắn lại làm cho hô hấp của Tần Chỉ Ái trở nên bất ổn.
Cô dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, mới cố gắng dùng biểu hiện bình
thường để mời hắn đi vào: “Cố tiên sinh, Vương tiên sinh, xin mời vào.”
Nói xong, cô vừa bước đi trước vừa quay mặt mỉm cười, nói với họ:
“Thời gian còn sớm, tôi dẫn hai người đến phòng chờ ngồi nghỉ một chút.”
.....
Đẩy cửa phòng chờ, Tần Chỉ Ái mời Cố Dư Sinh và Tiểu Vương ngồi xuống xong liền đi lấy nước cho họ.
Lúc nấu nước, Tần Chỉ Ái mở tay, liếc nhìn lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình.
Nước sôi rất nhanh, Tần Chỉ Ái pha hai ly hồng trà xong mới trở lại
phòng nghỉ, nhưng lúc này trong salon chỉ còn lại một mình Cố Dư Sinh.