Bởi vì ký ức trở lại, trong đầu Cố Dư Sinh còn nhớ rất rõ ràng những chuyện đã xảy ra lúc trước, Tần Chỉ Ái mặc đồng phục học sinh, đi lại trong vườn trường, dáng vẻ rất ngây thơ, lúc Tần Chỉ Ái ngồi trong tiệm internet, nhìn chằm chằm màn hình máy tính không để ý đến hình tượng cười haha, hình ảnh Tần Chỉ Ái ngồi đọc sách trong giờ nghỉ trưa, nhai kẹo cao su ngon lành, hình ảnh Tần Chỉ Ái nói với hắn vài câu đã bị hắn chọc đến đỏ bừng mặt không nói nên lời, hình ảnh Tần Chỉ Ái ngồi xổm trong mưa cầm hai tấm vé xem phim khóc đến không thở nổi…
Thì ra, hắn từng gần gũi một cô gái như vậy... gần đến nỗi chỉ cần đưa tay ra là có thể kéo cô vào thế giới của hắn...
Nhưng cuối cùng, hắn lại không thế kéo cô vào mà lại càng đẩy cô ra xa khỏi thế giới của mình...
Trong giấc mộng, nghĩ đến những chuyện cũ lúc trước kia, mặc dù đau, nhưng vẫn cho rằng mình chỉ là người xem, nhưng khi tỉnh lại, nghĩ lại những hình ảnh kia, từng chút từng chút hiện lên trong đầu, mới phát hiện cơn đau kia cũng không kém gì lóc xương lóc thịt.
Khó trách lần đầu tiên hắn nhìn Tiểu Phiền Toái, liền cảm thấy ánh mắt của cô xinh đẹp mà câu nhân.
Khó trách hắn nhìn nghe tiếng cô gọi “Cố Dư Sinh” lại cảm thấy quen thuộc như vậy.
Khó trách lúc Lục Bán Thành hỏi một câu đánh thức tình cảm của hắn đối với Tiểu Phiền Toái, hắn vẫn do dự, cảm thấy trong lòng như vẫn đang dành chỗ cho một ai khác…
Thì ra, hắn không phải yêu Tần Chỉ Ái vì cô có đôi mắt của Tiểu Phiền Toái mà là hắn đã sớm yêu cô từ lâu.
Vì cô là người hắn vẫn luôn cất giấu trong tiềm thức, hắn mới có thể động tâm với đôi mắt của Tiểu Phiền Toái.
Nhưng năm tháng đó, hắn thật sự đã quên cô, nhưng ở nơi cốt nhục sâu thẳm nhất, vẫn thủy chung có cô trong đó...
Vì vậy, khi gặp Tiểu Phiền Toái, hắn mới không ngừng bị ảnh hưởng, không
ngừng lo này lo kia.
Đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng hắn cũng chỉ yêu có một người, dù cô có giả dạng làm một người khác đi chăng nữa, hắn cũng lại lần nữa vì cô mà động tâm.
TayCố Dư Sinh đặt trên chăn có chút run, lông mày nhíu lại.
Tâm tình quá khó chịu, đầu ngón tay hắn run run, cuối cùng nắm chặt chăn.
Vì dùng lực quá mạnh, máu lại chảy ngược lên dây dẫn nước biển.
“Dư Sinh! Dư Sinh!” Cố lão gia lắc lắc cánh tay củaCố Dư Sinh,nhìn thấy máu chảy ngược vào ống truyền nước biển càng ngày càng nhiều, vội vội vàng vàng bấm chuông gọi y tá.
Trong chốc lát, bác sĩ và y tá vội vã chạy đến, trong phòng bệnh có tiếng bước chân, khiến Cố Dư Sinh thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân, con ngươi chuyển động, nhìn quét qua một vòng trong phòng, không nhìn thấy rõ những khuôn mặt kia, một giây sau liền giơ tay lên, tháo kim đang truyền nước biển, vén chăn nhảy xuống giường, cũng không thay đồng phục bệnh nhân trong người, liền đi tìm điện thoại di động, không để ý đến ông và bác sĩ y tá trong phòng mà chạy khỏi bệnh viện.
Trước cửa bệnh viện đúng lúc có hai chiếc taxi đang đậu.
Cố Dư Sinh mở cửa xe, chui vào, nói địa chỉ nhà Tần Chỉ Ái, liền giục tài xế lái xe.
Lúc đến khu gần nhà Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh nhìn qua cửa sổ, thấy một cửa hàng, hắn nói tài xế dừng lại, dùng điện thoại di động thanh toán tiền xe xong mới xuống xe, vào cửa hàng mua một gói thuốc lá và bật lửa, vừa hút thuốc vừa đi bộ đến khu nhà Tần Chỉ Ái.