Còn chưa đến chỗ khu dưới lầu liền thấy trong phòng cô còn sáng đèn.
Màu vàng dịu dàng, cho người ta một cảm giác ấm áp.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, tim hắn vẫn đang nhảy loạn trong ngực, lúc
này mới bình thường trở lại, dòng máu nóng đang tuông trào cũng từ từ hạ xuống.
Cố Dư Sinh vừa từ từ hút thuốc vừa đi đến dưới lầu cô, mới dừng lại.
Hắn dựa vào một cột đèn nhìn chằm chằm cửa sổ phòng cô không chớp mắt, không lên lầu.
Hắn nghĩ tới ngày trước khi hắn nhập ngũ một ngày, lúc đi qua nhà cô, đứng dưới nhà, cũng giống như bây giờ vậy, dựa vào một thân cây, nhìn
chằm chằm cửa sổ phòng cô.
Đêm đó, hắn vẫn luôn mong mỏi cô có thể đến trước cửa sổ, chẳng cần
biết là lý do gì, chỉ cần cô đứng ở vị trí hắn có thể nhìn thấy cô là đủ rồi, hắn có đi cũng không hối tiếc.
Đêm đó hắn đứng yên cả đêm, hút hết mấy gói thuốc lá, cô vẫn không
xuất hiện, sáng sớm ngày thứ hai, cổ họng hắn khô khốc đau đớn nói không nên lời lên máy bay nhập ngũ.
Lần từ biệt đó, hắn đã ôm tâm thế cả đời này không gặp lại nhau nữa.
Có thể sau khi đi bộ đội hắn mới hiểu được hắn đã quá đánh giá cao
bản thân mình, cũng đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của cô đối với hắn.
Hắn nhớ cô da diết, nghĩ đến mỗi buổi tối đều trằn trọc không thể ngủ được.
Nhưng ngoại trừ nhớ cô thì hắn còn có thể làm gì?
Là hắn từ bỏ cô, cũng không thể bởi vì hắn đổi ý thì có thể quay lại trêu chọc cô, không phải sao?
Làm người, đều muốn cho mình chút sĩ diện.
Nếu không, có một ngày lúc lên mạng tán gẫu với Ngô Hạo qua video,
trong lúc đó Hứa Ôn Noãn lại gọi điện thoại tới khổ sở nói cho Ngô Hạo
biết trong điện thoại: ‘Tiểu Ái khóc.’, có thể hắn sẽ thật sự không viết thư.
Chỉ là một bức thư nặc danh, không ai biết ai là ai, nhưng hắn phải đắn đo bao nhiêu lần mới có thể đưa ra quyết định gửi.
Sau
khi gửi thư thì có hy vọng.
Đêm đó đọc thư hồi âm của cô xong, đó là lần hắn ngủ được yên ổn đầu tiên trong quân ngũ.
Lá thư hồi âm này là thứ duy nhất thuộc về cô mà hắn có được.
Đối với hắn, những lá thư đó chính là toàn bộ sinh mệnh của hắn.
Thư từ qua lại với cô khoảng ba năm trời, hồi đó cô đã lên đại học,
mà hắn cũng đã thành một đặc công, bắt đầu chấp hành một số nhiệm vụ
nguy hiểm.
Lúc đó thành phố X động đất, đội của hắn được cử đến đó cứu viện.
Không ai biết, trước khi đi cứu viện, hắn đã về Bắc Kinh một chuyến.
Đó là lần đầu tiên sau khi hắn nhập ngũ, mà hắn về lại là vì cô.
Là do lúc nói chuyện qua video với Ngô Hạo, nghe Ngô Hạo thuận miệng
nhắc đến cô, vì hắn ít nói, hai người gọi điện thoại lại không có đề
tài, Ngô Hạo lại bỗng nhiên hỏi: “Anh Sinh, anh còn nhớ Tiểu Ái không?”
Câu này khiến trong lòng hắn gợn sóng, tâm tư lan tràn, nhưng trong phút chốc lại trả lời một cách rất bình tĩnh: “Còn nhớ.”
Dừng một chút, hắn lại hỏi: “Sao vậy?”
“Em nghe Ôn Noãn nói cô ấy sắp bay lên làm phượng hoàng rồi, trong
đại học có một tên con ông cháu cha nào đó theo đuổi cô ấy, còn sắm cho
cô ấy laptop đời mới, hình như là mấy vạn tệ đó…”
Một cô gái xinh đẹp như vậy, có người theo đuổi là chuyện bình
thường, chỉ là trong lòng của hắn vẫn có chút chua xót, mãi đến khi Ngô
Hạo nói: “…Nghe Ôn Noãn nói Tần Chỉ Ái và người đó có hy vọng, ngày hôm
trước còn cùng nhau ăn tối…”