Một bữa cơm, Hứa Ôn và Tần Chỉ Ái phải ăn ước chừng khoảng ba giờ mới kết thúc, từ nhà hàng đi ra, Tần Chỉ Ái lại đề nghị đi đến dưới lầu mua sắm.
Từ khi nghe được tin Lục Bán Thành chuẩn bị kết hôn,
Hứa Ôn cũng không có nhiều cảm xúc, gượng đỡ đến bây giờ đã là một kỳ
tích, thật sự không có tâm tình đi dạo phố, Hứa Ôn lung tung viện cớ với Tần Chỉ Ái, hẹn gặp lại.
Vẻ mặt Tần Chỉ Ái lộ ra tiếc nuối, nhưng cũng không miễn cưỡng.
Hứa Ôn tự lái xe rời khỏi, Tần Chỉ Ái mới lên xe, dẫm chân ga, chậm rì rì rời khỏi bãi đỗ xe.
Ánh nặng mặt trời bên ngoài chói mắt, trên đường người đến người đi, ngựa xe như nước.
Hứa Ôn nắm tay lái, theo dòng xe cộ, đi một đoạn
đường dài chẳng có mục đích, mãi đến mặt trời nghiêng về tây, đến lúc
hoàng hôn, cô mới giẫm chân phanh, dừng xe bên ven đường.
Hứa Ôn không biết lúc này mình đang ở chỗ nào, cô
ngồi ở trong xe rất lâu, mới quay đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ,
giống với đêm mấy ngày hôm trước, vậy mà cô ở dưới tình trạng hoàn toàn
vô ý thức, đã đi tới cửa tiểu khu của Lục Bán Thành.
Mà lúc này cô, lại không có dũng khí đi tìm hắn tối hôm đó.
Ánh mắt Hứa Ôn ngay cả nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm vào cửa nhà Lục Bán Thành, mãi đến mắt mỏi, cô mới thu về tầm mắt, sau đó khởi động xe một lần nữa.
Cô mới vừa đi chưa bao xa, liền nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy được một gương mặt quen thuộc.
Hứa Ôn theo bản năng giẫm lên chân phanh, vì muốn
mình nhìn thêm rõ ràng hơn, cô hạ cửa kính xe, nhìn xuyên qua hàng rào
tiểu khu, cô nhìn thấy Lục Bán Thành đang ngồi trên xe lăn, dùng tay
khống chế phương hướng xe lăn, giải sầu khuây khoả ở trong công viên
tiểu khu.
Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, chóp mũi
cô đau xót, dưới đáy lòng sinh ra nỗi đau đớn không hiểu cũng khó nói
thành lời.
Hắn vậy mà thật sự không thể đi được...
Hốc mắt Hứa Ôn ửng đỏ cúi đầu, quá một lát, cảm xúc
dưới đáy lòng bình
tĩnh lại, mới một lần nữa nhìn về phía Lục Bán Thành.
Hắn vẫn tự mình đi dọc vững vàng theo đường đi, bên
người không có ai, hắn thường thường dừng lại, nhìn chằm chằm vào đám
trẻ đang vui chơi trong công viên tiểu khu một hồi, rồi sau đó tiếp tục
đi về phía trước, đi đến một đoạn đường dốc, không biết xe lăn hắn bị
gặp phải cái gì, mà bỗng nhiên đứng ở giữa đường, không điều khiển được.
Hắn cúi đầu, lấy ra điều khiển từ xa ở trong tay,
nhưng xe lăn không phản ứng, sau đó hắn liền dùng tay cố gắng đẩy bánh
xe xe lăn.
Theo độ dốc càng ngày càng cao, tốc độ xe lăn càng
ngày càng chậm, Hứa Ôn ngồi ở trong xe, xem không đành lòng, không nhịn
được mở cửa xe, xuống xe, chạy về phía trong tiểu khu.
Lúc xe lăn Lục Bán Thành bắt đầu từ từ lui dần, đúng lúc Hứa Ôn chạy đến, thuận tiện vươn tay, ngăn cản lại.
Lục Bán Thành nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua,
lúc tầm mắt chạm đến Hứa Ôn, mi tâm tuấn lãng của hắn chợt lóe lên sự
kinh ngạc, sau đó liền khôi phục lại sự lạnh nhạt, cười yếu ớt mở miệng
với Hứa Ôn: "Tại sao em lại ở chỗ này?"
"Em..." Hứa Ôn dừng một chút, tiếp tục mở miệng: "Có
hẹn với bằng hữu ăn cơm ở nhà hàng bên cạnh, lúc chạy qua tiểu khu, thì
thấy anh."
Lục Bán Thành nhàn nhạt cười cười, như đã tin: "Cảm ơn em."
"Không có gì." Hứa Ôn trả lời, tầm mắt dời đến đùi Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành theo bản năng ngẩng đầu, che chân lại, "Xảy ra chút chuyện nhỏ."