Mặc dù đã biết tình hình từ Tần Chỉ Ái, nhưng khi Hứa Ôn tận mắt nhìn thấy, cả người vẫn bị kích động, nhìn chằm chằm vào chân Lục Bán Thành
rất lâu, mới nâng mí mắt, đối diện ánh mắt hắn, khẽ gật đầu, nói: "Giữa
trưa em có gặp Tiểu Ái, cũng nghe cô ấy nói tới tình trạng của anh."
Nguyên lai cô đã từ chỗ Tiểu Ái nghe được phong
thanh... Đáy mắt Lục Bán Thành mỉm cười ôn hòa, thoáng có chút bi thương không dễ dàng phát hiện lướt nhanh qua.
Hắn không biết, buổi tối ngày đó, vì sao cô lại chạy
đến chỗ hắn, hoặc là nói, hắn không dám nghĩ đến lý do đằng sau.
Lúc hắn nói muốn cắt đứt triệt để mối quan hệ giữa
hắn và cô, không bằng nói hắn là không muốn giữ lại đường lui cho mình,
cho nên hắn gọi Cố Dư Sinh.
Hắn biết, cô và Tiểu Ái có quan hệ tốt, Tiểu Ái biết chuyện, nhất định sẽ truyền đến tai cô.
Quả Quả từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, học ngành y,
Tiểu Ái chưa từng gặp, nhưng Cố Dư Sinh biết Quả Quả, cho nên tối hôm
qua, hắn cố ý bảo Quả Quả, ở ngay trước mặt tiểu Ái, nói là hắn xảy ra
tai nạn xe cộ mới thành bộ dáng hiện tại, còn nói hắn muốn kết hôn, với y tá chăm sóc lâu ngày sinh tình.
Giữa trưa cô biết rõ tin tức này, chạng vạng đã xuất
hiện tại nhà hắn, chẳng lẽ thật sự giống như mấy ngày hôm trước hắn nhớ
nhung cô sao, cô có... với hắn. Vừa nghĩ đến một nửa, Lục Bán Thành liền cắt ngang suy nghĩ mình.
Đổi lại từ trước, hắn nhất định là sẽ vui mừng, hưng
phấn mà, kích động chạy đến hỏi cô, hoặc là thổ lộ với cô, còn lúc này,
hắn không đành lòng liên lụy đến cô, cho nên không cần phải nhớ nhung
mới tốt.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lục Bán Thành bình tĩnh như
nước lên tiếng: "Ngày đó uống vào chút rượu, lái xe không chú ý."
"Về sau..." Hứa Ôn muốn dặn Lục Bán Thành sau này lái xe cẩn thận một chút, vừa mới nói hai chữ, cô liền ý thức được, hắn
không thể lái xe được nữa, cô nhớ lúc ban đầu ở Lệ Giang, đêm mưa đó,
hắn lái xe chở cô ngắm cảnh trong điện thành cổ Lệ Giang, tim nhịn
không được đau xót, rũ mi, cố gắng nuốt nuốt nước miếng một cái, mới miễn
cưỡng hỏi: "... Vẫn có hi vọng chữa khỏi sao?"
"Tạm thời còn không biết." Lục Bán Thành nói thật.
Lục gia có tiền như thế, toàn bộ danh y trên thế giới chỉ cần muốn đều có thể mời được, Lục Bán Thành là con trai đích tôn
của Lục gia, bây giờ rơi vào kết cục như vậy , Lục gia không có khả năng không trả một số tiền lớn khôi phục lại bình thường cho hắn, hắn có thể trả lời như vậy, chứng tỏ các bác sĩ mời đến đều đã thúc thủ vô sách... Chẳng lẽ cả đời này, đều phải sống trên xe lăn sao?
Đáy mắt Hứa Ôn đỏ lên, thất thố nói giọng điệu mang
theo vài phần chiều chuộng, "Tại sao anh lại không cẩn thận như vậy?"
Lời của cô, giống như lời một người vợ đau lòng cho chồng mình.
Lục Bán Thành nghe thấy đầu ngón tay run mạnh, đáy
mắt ôn hòa thâm thúy, hiện lên tình cảm mãnh liệt, bắt đầu xoáy cuồng
kịch liệt.
Nếu hắn đã quyết định để cô sống tốt, thì không thể được nghĩ ích kỷ.
Lục Bán Thành cắn chặt răng, rất nhanh siết chặt quả
đấm, gắng gượng bắt mình phải bình tĩnh lãnh đạm như vẻ ngoài, mãi đến
khi di động trong túi hắn truyền đến chuông, hắn mới thả lỏng lực đạo
trên tay, lấy điện thoại từ trong túi, nhìn thấy Quả Quả gọi tới, ánh
mắt hắn chợt lóe lên một cái, sau đó liền nhanh nhận nghe, để bên tai,
giọng điệu ôn hòa rung động lòng người mở miệng gọi: "Quả Quả."
"Anh không đi xa, chỉ tuỳ tiện đi dạo ở dưới lầu thôi."
"Em không cần lo lắng, cũng không cần cố ý chạy đến đây, chờ một lúc anh sẽ tự mình trở về."