Tay Ngô Hạo, bỗng dưng nắm chặt thành quyền.
Hắn thấy rõ, nước mắt trong vắt, chảy xuống từ trên
hai gò mà trắng nõn xinh đẹp của Hứa Ôn, rồi rơi trên màn hình di động.
Ngực Ngô Hạo, thắt chặt lại một hồi, cảm giác thấy
giọt nước mắt đó, giống như không phải chảy xuống trên điện thoại di
động, mà chảy vào trong lòng hắn.
Hứa Ôn vẫn duy trì động tác ngồi chồm hổm trên mặt
đất, không thay đổi, ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại di
động một lát, lại có một giọt nước mắt từ khoé mắt chảy xuống, sau đó
lại giống như con sông vỡ đê, từng giọt từng giọt nước mắt, rơi xuống
thành chuỗi.
Hắn với cô mười năm, thấy cô khóc rất nhiều lần,
nhưng im hơi lặng tiếng khóc như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn thấy.
Một cơn đau nói không nên lời, tràn ngập cơ thể Ngô
Hạo, cơn đau đó khiến hắn không thể hít thở, yết hầu như bị nghẹn, muốn
nuốt xuống một ngụm nước bọt nhưng lại vô lực.
Hắn rất muốn đi lên phía trước, kéo cô từ trên mặt
đất lên, ôm cô vào trong lòng, lau sạch đi nước mắt trên mặt cô, nhưng
hai chân hắn lại giống như bị đinh đóng trên mặt đất, không thể di
chuyển, hắn chỉ có thể đứng thẳng nhìn xem cô khóc.
Cô an tĩnh chảy nước mắt thật lâu, cũng không có dấu
hiệu dừng lại, cả người cô càng ngày càng bi thương, đến khi cuối cùng,
giống như là không khống chế được cảm xúc, bỗng nhiên cô giơ tay, che
kín mặt, chôn đầu trên đầu gối, bả vai run run oà khóc.
Nhìn xuyên qua cách đó không xa trong quán bar bật
nhạc nhẹ, Ngô Hạo mơ hồ nghe thấy tiếng cô, tiếng rất nhỏ, cách quãng.
Mang theo bi thương nói không nên lời, khó chịu cùng tuyệt vọng.
Giống như có một tảng đá lớn, bỗng nhiên hung hăng
nện vào ngực Ngô Hạo, cả người hắn cảm thấy nặng trịch, hô hấp cũng đã
ngừng lại.
Hắn cảm giác giờ phút này, mình như bị dày vò trong luyện ngục, nhận hết đủ loại hành hạ và khổ hình.
Cô khóc đã lâu, cũng chưa có dấu hiệu dừng lại, thậm
chí tiếng khóc còn càng lúc càng lớn, khóc đến sau cùng, toàn người cô
bắt đầu phát run, giọng điệu vỡ nát khàn khàn, nhưng vẫn còn đang khóc
như
cũ, thường còn phát ra tiếng nức nở thương cảm, Ngô Hạo nghe thấy
sắc mặt dần dần trắng bệch.
Hai người không biết giằng co như vậy bao lâu, cô gái ngồi chồm hổm ở góc tường, tiếng khóc rốt cục cũng bắt đầu nhỏ dần, Ngô Hạo nhẹ nhàng nhìn chằm chằm, cẩn thận quan sát cô gái một hồi, cô ôm
bả vai, cuộn mình trên mặt đất, bộ dáng thương cảm bất lực, như đã mất
đi phương hướng và tất cả.
Là cô gái trong điện thoại Lục Bán Thành, kích thích cô sao?
Lúc hắn nhận được tin nhắn Tần Dĩ Nam, ngựa không
ngừng vó chạy đến, rõ ràng là muốn nịnh cô, nhưng lúc này, hắn cũng có
chút luống cuống.
Ngô Hạo khẽ mím khóe môi một cái, tiếp tục đứng tại
chỗ nhìn Hứa Ôn một hồi, rồi sau đó chậm rãi thu tầm mắt, xoay người,
như chưa từng tới, lặng yên không tiếng động rời khỏi.
Trở lại quán bar, hắn tìm Tần Dĩ Nam, phiền toái hắn
giúp mình gọi một nữ người phục vụ đáng tin, đưa cho cô một ít tiền bạc, rồi nhờ cô đi đến toilet chăm sóc cho Hứa Ôn.
Đi ra quán bar, Ngô Hạo ngồi ở trong xe, không sốt
ruột khởi động xe, mà đợi người phục vụ đỡ Hứa Ôn ra từ quán bar, sau
khi đưa cô lên taxi, hắn mới giẫm chân ga, chạy theo từ xa xa.
Hứa Ôn đứng ở dưới lầu, Ngô Hạo nhìn xuyên qua kính chắn gió, lại nhìn người phục vụ đỡ Hứa Ôn vào lâu.
Quá một chốc, ngọn đèn phòng Hứa Ôn sáng lên.