Ngô Hạo vẫn đợi cho người phục vụ từ trong phòng Hứa Ôn đi ra, mới khởi động xe, chậm rãi rời khỏi.
Dọc theo bóng đèn đường phố, không bao lâu, trời bắt
đầu nổi mưa rào sấm chớp, tầm nhìn trở nên vô cùng bất lợi, Ngô Hạo giảm chậm lại tốc độ xe, tiếp tục lái hơn hai mươi phút, Ngô Hạo nhìn xuyên
qua cần gạt nước không ngừng lắc lư gạt nước mưa, thấy cách đó không xa
là cổng trường A, mới giẫm lên chân phanh, dừng xe tại ven đường.
Bung dù, Ngô Hạo dẫm xuống mảng cỏ ẩm ướt, đi về phía cổng trường A.
Trừ bỏ cửa trường học và sân thể dục đèn vẫn còn sáng, thì những chỗ khác ở trường học, đều là một mảnh tối đen.
Hắn chưa đi đến trường học, chỉ đứng ở đối diện đèn
đường trước cửa chính trường học, châm một điếu thuốc, nhìn chằm chằm
vào trong trường học một hồi lâu, trong đầu liền dao động ra rất nhiều
chuyện thời niên thiếu.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hứa Ôn, khi người vừa bước vào phòng học, liền ỷ vào khuôn mặt kinh động của Tần Chỉ Ái mà chỉnh
cả nam sinh trong trường, nếu so sánh chi hạ, vẻ ngoài của cô thực không khiến người để mắt, nhưng khuôn mặt đó của cô, đã được hắn ghi tạc vào
đáy lòng, mười bảy mười tám tuổi thiếu niên, ban đêm nằm mộng, đều là
bóng dáng của cô.
Ở chung với cô, không bao lâu, đền kỳ thi cuối kỳ của cô, cô không phải là người học tập giỏi , áp lực lớn, sợ thi không tốt
về nhà sẽ bị mắng, mỗi ngày đề lầu bầu lẩm bẩm với hắn không dứt, sau đó suốt đêm, hắn đi cạy mở phòng giáo sư, trộm bài thi cuối kỳ, cả đêm tự
làm đáp án, để ngày hôm sau đưa cho cô.
Tốt nghiệp trung học, đi đến Thượng Hải, ở khác
trường với cô, từng tháng, hắn đều chạy về Bắc Kinh gặp cô một chuyến,
còn mang quà tặng cô, những vật dùng đó, tất cả đều là tiền hắn tự làm
công kiếm được.
Sau khi cô thi vào trường cao đẳng, liền chạy tới
Thượng Hải tìm hắn, lúc hắn ở nhà ga chờ cô, đáy lòng tràn ngập cảm
động, khi đó hắn thề, cả đời này hắn đều sẽ đối tốt với cô.
Theo tuổi tác càng lúc càng lớn, tình yêu giữa hắn và cô, không chỉ là vô cùng đơn giản ngọt
ngào, trộn lẫn củi gạo dầu muối
tương dấm chua, hắn bắt đầu nghĩ đến tương lai, gây dựng sự nghiệp ban
đầu, thật sự vô cùng vất vả, hơn nửa đêm hắn ngủ không yên, một người ở
trước cửa sổ yên lặng hút thuốc, lúc đó cảm xúc ngẫu nhiên có áp lực đến tận cùng, nhớ đến cô, liền cảm thấy toàn bộ đều đáng giá.
Đáy lòng hắn, thật sự có cô.
Mặc kệ mười năm đã từng yêu nhau, hay ba năm hiện đã tách ra.
Hắn không phải không nghĩ tới, giấu đi toàn bộ chân
tướng, cứ như vậy mà kéo dài với cô, có một ngày, cô sẽ cảm động.
Nhưng đêm nay hắn xem thấy cô ở trong toilet quán
bar, khóc thương tâm như thế, tuyệt vọng như thế, trừ bỏ ghen tuông, thì trong lòng hắn lại càng thêm đau lòng.
Ở trên thương trường, một người từ dưới tầng thấp
nhất có thể bò cho tới hôm nay, lòng không ngoan độc là không thể, Tưởng Thiên Thiên tốt xấu gì cũng coi như là người bên gối hắn, nhưng hắn có
thể ra tay lạnh khốc vô tình với cô, nhưng chỉ riêng Hứa Ôn, hắn không
ra tay ngoan độc được.
Giống như lúc trước còn trẻ hắn và cô yêu nhau, không phải cô không chủ động muốn trở thành người của hắn, nhưng chính hắn
không nỡ đụng chạm cô, hắn cảm thấy cô còn nhỏ, nếu hắn đụng chạm cô thì chính là làm bẩn cô.
Ban đầu khi hắn sắp xếp kế hoạch, hắn cho rằng mình đã có đầy kiên định, không thể có cô sẽ không bỏ qua.
Mấy ngày hôm trước, hắn chính mắt nhìn thấy Lục Bán
Thành ngồi trên xe lăn, nghe được Lục Bán Thành nói những lời này, hắn
hổ thẹn, nhưng vẫn còn lòng riêng.
Nhưng khi thấy cô đêm nay, lộ ra tuyệt vọng và bất lực, lại có thể dễ dàng làm hắn dao động.