Tô Tình lùi về phía sau một bước, tầm mắt ban đầu nhìn về phía Tần Gia
Ngôn lúc này lại rũ xuống, cô nắm chặt vạt áo, giọng điệu vẫn nhu hòa ấm áp: “Gia Ngôn, em không có ý gì khác, em chỉ muốn hỏi thăm anh một chút thôi.”
“Hỏi thăm?” Tần Gia Ngôn nghe như một chuyện cực kỳ buồn
cười, khiến hắn như có như không bật cười, ánh mắt lại càng lạnh lẽo
nhìn cô: “Lâm thiếu phu nhân, tôi nhớ không lầm lúc trước cô luôn miệng
chê tôi nghèo khó mà, muốn tôi sống không tốt mà, cô luôn miệng nói với
tôi cô không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với tôi mà, vậy nên bây giờ
tôi mới ngạc nhiên đó, bây giờ cô đang dùng thân phận gì mà lại có tư
cách để hỏi thăm tôi?”
“À, đúng rồi, tôi suýt quên mất, cô vẫn
luôn có hứng thú với những người đàn ông có tiền mà, đụng đến đàn ông có tiền là hận mình không thể dính lấy người đó,…” lúc trước hắn yêu cô,
đừng nói là những lời khó nghe, thậm chí là trách cứ cũng không dám nói
nửa lời, nhưng mà Tần Gia Ngôn cũng không nghĩ đến khi hắn gặp lại cô
như thế này, sao trong miệng hắn lại có thể nói ra những lời cay nghiệt
như vậy: “….Bây giờ tôi coi như cũng là một người có tiền rồi, khẩu vị
của cô, hợp sao? Giờ lại coi trọng tiền của tôi, muốn tình cũ rủ tới
sao? nhưng mà Lâm thiếu phu nhân, cô đừng quên, lúc này cô là người của
người khác rồi, tôi thì lại không có hứng thú với những đôi giày rách,
càng không muốn tốn bất cứ đồng bạc nào cho cô…”
Giày rách? Tô Tình như bị một lưỡi dao đâm vào lòng, thân thể cô run lên một cái, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trong nháy mắt.
Cả người cô lùi lại một bước, mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tần Gia Ngôn.
Ánh mắt của cô rất yên tĩnh, đen kịt, không có chút cảm xúc nào, yên tĩnh nhìn Tần Gia Ngôn.
Tần Gia Ngôn nói xong một tràng lại nhìn cô một chút, sau đó ngữ khí vẫn
lạnh lùng mà vô tình: “Chúng ta từ lâu đã không còn
bất cứ quan hệ gì,
mong Lâm thiếu phu nhân tự trọng.”
Nói xong, Tần Gia Ngôn liền
lui về một bước, sau đó lúc quay người, hắn vẫn dùng dư quang nhìn Tô
Tình một hồi, cô gái kia vẫn duy trì trạng thái như vậy, đáy mắt của cô
như có sương mù đang giăng tới, hắn không nhìn nữa, liền nghênh ngang
cất bước rời đi.
.....Lúc Tô Tình trở lại bàn, Tần Gia Ngôn đã biến mất.
Lâm Điềm Điềm lại nhìn cô bĩu môi oán giận: “Chị dâu, sao chị đi gì mà lâu quá vậy hả?”
Tô Tình cười yếu ớt, không nói được gì.
Lâm Điềm Điềm cũng không xoắn xuýt chuyện này, kéo tay Tô Tình, đi ra ngoài quán café xong, liền nói chuyện về Tần Gia Ngôn: “Chị dâu, chị cảm thấy Tần Gia Ngôn có cảm tình với em không? Hôm nay anh ấy nói chuyện với em lâu như vậy, hẳn là phải có tình ý gì chứ đúng không? Chị dâu, anh ấy
còn để lại cho em số điện thoại đó, chị nói xem em có nên chủ động liên
lạc với anh ấy không? như vậy có phải quá chủ động rồi không?”
Lâm Điềm Điềm líu ra líu ríu một lúc lâu, mới phát hiện Tô Tình đang ngồi sau xe, sừng sờ nhìn ngoài cửa sổ xe, thất thần.
Cô dừng lại, đưa tay ra quơ quơ trước mặt Tô Tình: “Chị dâu, chị có nghe em nói gì không vậy?”
Tô Tình hoàn hồn, cười cười với Lâm Điềm Điềm: “Điềm Điềm, em xinh đẹp như vậy, xuất thân lại tốt…”
Nói đến bốn chữ này, Tô Tình lại dừng một chút, qua một hồi mới nói tiếp: “…. Hắn nhất định sẽ thích em!”