“Có thật không?” được khẳng định như vậy, Lâm Điềm Điềm rất vui vẻ, cười rất tươi.
Tô Tình không trả lời Lâm
Điềm Điềm, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe lần nữa, nhìn những ngọn đèn nêon trên đường, cô đột nhiên nhớ đến bốn chữ mình tự nói lúc nãy:
xuất thân lại tốt.
Xuất thân lại tốt… không có
ai biết, những năm gần đây cô luôn có mong ước có được bốn chữ này, cô
nằm mơ cũng mong đợi mình có xuất thân tốt như Điềm Điềm, bởi vì, nếu
như có xuất thân tốt, thì năm đó có thể cô cũng không cần phải rời xa
hắn.
Rất nhiều người đều cho
rằng, tình yêu là thứ tốt đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người, có
thể họ đều quên rằng, tình yêu đối với những người nghèo rớt mồng tơi
lại là một giấc mộng rất xa xỉ.
Tô Tình quen biết Tần Gia
Ngôn khi gia đình Tần Gia Ngôn còn rất tốt đẹp, mà cô lại là một cô gái
nghèo từ vùng núi xuống vừa học vừa làm.
Mặc dù mới học cấp ba, nhưng vì cô không muốn làm gánh nặng cho gia đình liền bắt đầu đi phát tờ rơi sau giờ học.
Còn nhớ đó là vào một ngày
đông, cô phát tờ rơi từ sáng sớm đến đêm khuya phát hơn năm ngàn tờ rơi, nhưng người phát tiền công nhìn thấy cô còn nhỏ lại bắt nạt cô, không
trả tiền cho cô, hồi đó cô đã không có đồng nào, đói bụng cả ngày, lúc
cô đi bộ trở về trường học, nhìn thấy xe bán mì thịt bò trên vỉa hè chỉ
có thể nuốt một ngụm nước bọt.
Lúc đó đúng lúc có một đôi
tình nhân vừa ăn mì xong, cô liền nhìn thấy tô mì kia hầu như chưa hề
được đụng đến, cô thật sự là quá đói, cho nên lúc bà chủ dọn dẹp liền
hỏi bà chủ có thể lấy phần mì đó không.
Mà Tần Gia Ngôn lúc này lại
ngồi yên lặng với mấy người bạn của hắn, nghe thấy cô hỏi xong liền
chẳng đợi bà chủ lên tiếng mà liền bỏ tiền nói với bà chủ nấu cho cô một tô mì thịt bò mới.
Cô quen hắn từ thời cấp ba, nhưng yêu nhau chỉ được trong năm nhất đại học.
Tiếc là tiệc vui chóng tàn,
trong nhà hắn lại có biến cố, cha hắn thiếu người ta một khoảng nợ lớn,
qua đời, để lại người mẹ của
hắn còn bệnh đến phải nhập viện, cần một số tiền lớn lo tiền thuốc thang.
Họa vô đơn chí, phúc vô song chí, câu nói này quả thật không sai chút nào.
Lúc trong nhà Tần Gia Ngôn
mù mịt về vấn đề tài chính, trong nhà cô cũng có chút vấn đề, cha cô
không cẩn thận té từ trên núi xuống, gãy chân, tuy rằng tình hình của
nhà cô không lớn như nhà Tần Gia Ngôn, nhưng đối với cô và gia đình cô
mà nói số tiền viện phí này không phải là một con số nhỏ chút nào.
Chính là vào lúc ấy, cô lựa chọn cách lấy chồng.
Bởi vì không có cách nào khiến cô có thể trong một đêm có được nhiều tiền như vậy ngoài đi lấy chồng.
Cô không chỉ đơn thuần vì
cha của mình mà chưa chờ tốt nghiệp xong đã kết hôn mà còn là vì cha của Tần Gia Ngôn, từ khi gia đình hắn có chuyện, số lần cô và hắn gặp nhau
cũng ngày một ít đi, cô có len lén theo dõi hắn mấy lần, tận mắt nhìn
thấy cả nhà hắn bị bọn người cho vay nặng lãi đòi nợ đánh đến sưng mặt
sưng mũi, cô cũng qua bệnh viện, biết hắn cũng chẳng có tiền trả tiền
viện phí cho mẹ hắn, mẹ hắn còn bị ép xuất viện, cô còn biết hắn sắp
phải thôi học. . .
Cô cần tiền gấp, hắn cũng cần tiền gấp, hai người cứ ở chung một chỗ với nhau chỉ có thể liên lụy nhau mà thôi.
Cô suy nghĩ cả đêm, liền quyết định đồng ý gả cho anh trai của Lâm Điềm Điềm, Lâm Mặc, chia tay với Tần Gia Ngôn.
Lâm gia không kén chọn con
dâu, đồng ý cho cô vào nhà họ Lâm là vì Lâm Mặc thích đàn ông, cho nên
mới cần một người phụ nữ làm lá chắn cho hắn.