Arryn giật nảy mình chỉ vì tiếng gõ cửa phòng đột ngột vang lên. Ba tiếng rõ ràng, trịnh trọng thông báo sự xuất hiện của ai đó ở bên kia cửa. Gương mặt bà tái mét, hai tay bấu chặt vào nhau run rẩy, như mô phỏng lại những nhịp tim dồn dập và hỗn loạn trong ngực bà.
"Tôi đây." Bà lắp bắp, nhưng những lời buột ra khỏi miệng yếu ớt và như thể bà đang lẩm bẩm với chính mình. "Tôi đây!" Arryn nói lớn hơn, mở cửa phòng.
Đó là Cornelia, phù thủy trắng được mời tới bữa tiệc chúc phúc tối qua cho hoàng tử nhỏ. Bà ta đi một mình, mái tóc trắng bên trong phủ xuống vai và ngực như một tấm áo dệt từ sương tuyết. Gương mặt bà ta vẫn giữ được nét thanh tú của tuổi trẻ, nhưng hằn in những biểu cảm già dặn của một người như đã sống hàng thế kỷ.
"Cô gái tội nghiệp đó đâu rồi?" Cornelia cất giọng, liếc nhìn qua căn phòng phía sau lưng Arryn.
"Đang ngủ, thưa bà." Arryn đáp, mở rộng cánh cửa để Cornelia bước vào trong.
"Ta nghe thấy tiếng cô ta gào thét từ tận phòng ngủ của mình." Cornelia đi ngang qua Arryn, vén mái tóc dài quá thắt lưng ra sau vai. "Thật khủng khiếp. Phu nhân đã ở đây cả đêm hôm qua sao?"
"Đúng vậy." Arryn nói, lặng lẽ đóng cửa. Đây là căn phòng của các hầu nữ hoàng gia trong cung điện; hoàng hậu Jeanett đã cho phép Iolite được nghỉ lại ở phòng này, đồng thời mời bác sĩ tới. Ông ta là bác sĩ riêng của hoàng hậu, thế nhưng sau cả một đêm, chỉ có thể làm Iolite an tĩnh lại bằng vài loại thảo dược, khâu và bôi thuốc lên vết thương cháy sém và lở loét, đồng thời ru cô ngủ - một giấc ngủ chập chờn không yên. Nhưng ông ta không làm gì hơn được, thậm chí dùng chỉ dẹt từ kim loại cũng không thể khâu vết thương ở thắt lưng của cô: chúng ngay lập tức đứt ra và bị ngấu nghiến bởi chất lỏng trào ra từ người cô. Các hầu nữ đã tới thay băng vết thương liên tục, và giờ khắp chiếc giường, loang lổ vết máu lẫn chất dịch đen, mùi bốc lên cũng đủ khiến người ta muốn ngã bệnh.
"Đáng thương." Cornelia nói, ghé sát mặt vào mũi Iolite, nghe nhịp thở của cô. Bà ta có vẻ điềm tĩnh, âu sầu, tiếc thương, nhưng Arryn hy vọng bà ta xuất hiện bởi có khả năng chữa lành vết thương cho cô. "Nghe chừng như cô ta sắp chết rồi."
"Không thể nào!" Môi Arryn run rẩy, bà lao tới gần giường. "Đừng nói vậy! Cô ấy không chết chỉ vì một vết thương đâu. Thậm chí vết thương còn không phạm vào phần nội tạng quan trọng nào, bác sĩ đã bảo tôi như thế."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bà nghe thấy giọng gào thét của cô ta cả đêm qua mà vẫn nghĩ cô ta qua được ư?"
Arryn cắn môi. Bà quỳ gối bên cạnh chiếc giường, vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Cornelia khẽ thở dài, và bà nghe thấy tiếng phù thủy trắng ngồi xuống giường, sức nặng khiến nó phát ra những tiếng kẽo kẹt đau đớn.
"Cô ấy không thể chết." Arryn ngẩng đầu lên, mái tóc bà đã xổ tung ra, quầng mắt dưới tím thẫm, mệt mỏi, đối lập với sắc mặt nhợt nhạt. "Cô ấy đã nói thế."
Cornelia nhìn Iolite chằm chằm.
"Ta nghe nói cô ta bị đâm bởi vũ khí của Nephilim." Bà ta đột ngột nói. "Với tình trạng kỳ quái này, họ sẽ nghi ngờ cô ta là Cambion."
"Cô ấy không phải Cambion." Arryn yếu ớt nói, nhưng bà lại sợ hãi phải giải thích. Nếu Iolite không phải Cambion, cô là thứ gì? Cô chưa từng nói cho bà, và bà cũng chẳng biết gì về xuất thân thực sự của cô gái này.
"Không." Cornelia đáp, sắc mặt không thay đổi. "Cô ta cổ xưa hơn Cambion nhiều."
Arryn bám tay vào thành giường để đứng dậy, đầu gối bà run rẩy. Bà lấy một chiếc khăn sạch để lau mồ hôi khỏi trán Iolite, dịu dàng như một người mẹ.
Đêm qua đã là quá sức chịu đựng của bà. Bà chưa từng nhìn thấy Iolite như vậy. Cô từng bị đám người bắt cóc bà thuở xưa trả thù, trở về nhà với cơ thể đầy vết thương, nhưng chỉ sau một chốc, chúng đã biến mất, trả lại cho cô cơ thể không tì vết. Làn da cô luôn láng mịn và nguyên vẹn, không thể bị tổn hại theo bất kỳ cách nào. Làm cô bị thương cũng giống như lấy dao chém nước, vô ích và thậm chí còn tự chuốc cơn thịnh nộ của cô vào mình.
Bởi vậy, nhìn thấy cô đang chiến đấu cho tính mạng của mình như đêm qua là lần đầu tiên Arryn chứng kiến. Giống như những kẻ bị ma quỷ nhập, cô gào thét và giãy dụa trên chiếc giường tới độ nó rung lên bần bật luôn hồi. Đôi mắt cô luôn nhắm chặt, nhưng có những lúc, cơ thể cô vùng vẫy mạnh tới nỗi bà e những cái xương mảnh dẻ bên trong sẽ gãy vụn. Cô gào thét những từ mà chẳng ai hiểu được, một loại ngôn ngữ cô tự bịa ra trong cơn đau đớn mê man, nước mắt chảy xuống nhiều tới độ hai bên gối tới giờ vẫn ẩm ướt.
"Bà đã ở với cô ta bao nhiêu năm mà không bận tâm tới chuyện dị thường này sao?"
Arryn quệt nước mắt lên tay áo.
"Tôi quá mệt mỏi rồi." Bà nói. "Quá mệt mỏi để quan tâm tới những chuyện như vậy. Cô ấy cũng thế thôi."
"Cô ta đáng nhẽ phải gặp tôi đêm qua." Cornelia nói, vuốt phẳng mép chăng phủ trên người Iolite, giấu đi những vết bẩn đã đóng khô lại dưới nệm. "Giờ thì quá muộn rồi. Có tỉnh dậy tôi cũng không chắc phải làm gì với cô ta nữa."
"Ý bà là sao, Cornelia?"
Cornelia ngẩng lên nhìn Arryn. Trước khi bà ta kịp nói gì đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa khác vừa vang lên, kèm theo giọng của một người hầu:
"Thưa bà, ngài Tổng Lãnh Beelzebub muốn gặp."
Arryn và Cornelia liếc nhau, rồi lặng lẽ, phù thủy trắng đứng dậy. "Tôi sẽ đi." Bà ta nói. "Sắp tới, tôi sẽ rời Vacroesia một thời gian. Nếu cần sự giúp đỡ của phù thủy, hãy nhờ hoàng hậu Jeanett."
Những lời căn dặn đó trôi tuột khỏi tai Arryn ngay. Bà gật đầu cảm kích, nhưng hiểu rằng dù là phù thủy hay pháp sư gì đi nữa, cũng chẳng thể giúp nổi Iolite vượt qua tình trạng hiểm nghèo này. Khổ sở làm sao, cảm giác vô dụng và bất lực trong bà cứ giày vò, quặn thắt ở lồng ngực.
Alasdair xuất hiện ở ngưỡng cửa, khẽ cúi chào nữ phù thủy. Họ lướt qua nhau mà chẳng nói gì.
"Xin thứ lỗi." Arryn phủi ống tay áo, miết những nếp