Những giác quan yếu ớt của cô tựa hồ bắt gặp thấy một thứ gì đó tới từ thế giới thực. Một giọng nói, âm thanh, như đang có ai đó đi quanh phòng, mùi hoa anh thảo và tử đinh hương thoang thoảng giữa không khí đầy hơi nước. Cô mơ mang cho rằng đây là buổi sáng, nhưng khi mở mắt ra, xung quanh Iolite thắp đầy đèn nến, ngoài cửa sổ bóng tối đã vây đầy, và những cơn gió tràn vào mang theo sự ẩm ướt mát mẻ của lòng vịnh.
Cô không nhớ tại sao mình lại ở đây. Đó là một căn phòng ngủ của Arryn ở toà Vesryn, nơi cô cũng đã từng ngủ lại vài lần. Ai đó đang đốt tinh dầu thảo mộc và nhang khô ở bên kia phòng, mùi hương của chúng được gió cuốn tới chỗ cô nằm. Iolite không động đậy, cô muốn nằm thêm một lúc trong bầu không khí êm dịu như nhung, vùi mình trong tấm chăn ấm áp và phớt lờ đi cảm giác bỏng rát thoáng qua nơi sườn mình.
Khi người hầu nữ bên kia phòng quay đầu lại, cô nhận ra đó là Aydia. Cô tự hỏi tại sao mình không ngay lập tức nhận ra cô gái đó, có lẽ là bởi hình dáng của Aydia đã bị bóng tối che khuất đi, và tạo ra những ấn tượng mới nhờ ánh sáng rung rinh của lửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị tỉnh dậy rồi!" Aydia thốt lên khe khẽ, ngay lập tức lao đến cạnh giường. "Em đã tưởng rằng chị sẽ không qua nổi, Iolite."
"Đừng coi thường chị như vậy chứ." Cô thều thào đáp lại, giờ thì không dám nhúc nhích vì sợ đau. Nhưng đồng thời, cô muốn biết tình trạng của chính mình lúc này, liệu vết thương có ảnh hưởng đến nội tạng hay xương không? Hắn đâm cô một nhát khá sâu, Iolite ước chừng bằng cảm giác của mình khi đó, nhưng chẳng thể chắc chắn.
Vì thế, cô buộc phải ngồi dậy.
"Đừng như vậy, mới khâu lại miệng vết đâm thôi, chị sẽ làm buột chỉ đấy! Em sẽ đi gọi phu nhân, xin chị hãy ngồi yên."
Cô đáp lại sự thống thiết của Lydia bằng một cái gật đầu, nhưng ngay khi cô hầu nữ nhỏ nhắn ra khỏi phòng, cô lại chống tay, xoay mình ngồi dậy và dựa lưng vào lớp gối chồng quanh đầu giường.
Nó không đau như cô đã kỳ vọng, nhưng có cảm giác bỏng rát lạ lùng, như thể bị đâm bởi một lưỡi giáo nung chảy chứ không phải dao găm. Iolite hít thở chậm rãi, cô lật chăn sang một bên, kéo váy ngủ tới tận thắt lưng và chạm vào bên hông mình.
Vết thương thật xấu xí, và mỗi chuyển động, nó kéo theo cảm giác tê cứng, ê ẩm, đau xót. Cô gần như có thể thấy cơn đau in lên cả làn da của mình, nơi nó chạy giữa những thớ thịt và