Hắn nhấc một điếu xì gà ra khỏi chiếc hộp mạ bạc dài hơn gang tay, để cho ngón tay tự quờ quạng tìm bật lửa trên mặt bàn gỗ tròn ngang tay phải, mắt không rời khỏi lá thư dài sáu trang gửi từ Quốc vương của Vacroesia.
Ông ta là một gương mặt đại diện hoàn hảo để những Nephilim tại Vương Tòa không phải ra mặt, như một người chủ nhà lịch sự đang cố đuổi khéo khách của mình bằng cách giả vờ bận rộn sau tấm rèm đóng kín. Alasdair chậm rãi đọc từng dòng chữ trên trang giấy da màu kem, cố gắng xoáy sâu vào những chi tiết đề cập tới vụ tấn công ngày hôm trước, nhưng càng lúc, hắn càng cảm giác như mình đang cố vén một màn sương mờ. Viện kỵ binh hay Hoàng gia phủ đầy trang giấy bằng những câu chữ diêm lệ, mặc dù điều duy nhất hắn cần biết chỉ vẻn vẹn trong một câu hỏi mà thôi: Tại sao những kẻ tấn công lại có được vũ khí với các ký tự Enochian cổ xưa.
Loại vũ khí đó đã bị cấm lưu hành, cũng như những vũ khí có thể giết được thiên thần và Nephilim, nhuộm đầy màu sắc ma thuật huyền bí từ những thế kỷ trước. Ở vị thế của hắn, hắn biết Nephilim đầy những loại vũ khí như vậy, cất giấu đâu đó trên lãnh thổ rộng lớn của họ và những thuộc quốc rộng lớn trong lục địa Ánh sáng. Nhưng đó không phải kiểu vũ khí có thể buôn lậu ở chợ đen, có thể mua được từ những tên tội phạm, và đặc biệt không phải loại có thể chế tạo được ở thời bấy giờ. Khi những thiên thần và quỷ vẫn còn hiện diện trên mặt đất thay vì bị giam giữ, chúng đã dùng máu của mình để tạo ra những lưỡi kiếm sắc bén với loại ngôn ngữ mà chỉ chúng mới đọc được, thứ vũ khí tối thượng có thể tiêu diệt được cả những giống loài mạnh mẽ, nguyên thủy nhất. Dòng họ Asmodeus và Mammon có niềm yêu thích lạ lùng với những món đồ nguy hiểm này, nhưng dù có lục tung cả lục địa lên, họ cũng chỉ tìm được vài chục món cổ vật này, nếu chưa tính đến đồ giả.
Tương tự như Nephilim, hắn không tin rằng một kẻ cực đoan không tiếng tăm nào đó – một tội phạm nặc danh, có khả năng tìm được món đồ như vậy. Chỉ cần một nhát cắt khiến mạch máu hắn đứt lìa, hắn có thể chảy máu đến chết và chẳng gì cứu sống được.
Alasdair thở ra một làn khói trắng ngà, bốc lên không trung rồi lờ lững biến mất như bóng ma. Ngọn lửa tí tách cháy trên những cây nến thơm màu trắng, hơi khói khiến hắn bắt đầu buồn ngủ.
Ngoài căn phòng chợt vang lên một tiếng động lớn, ban đầu, hắn vẫn chưa nghe ra là gì. Hắn đặt lá thư xuống ghế và ngoái nhìn cánh cửa, một vụ tấn công khác sao? Hắn nghĩ, tỏ ra bình thản lạ thường.
Nhưng rồi cửa đột ngột bị kéo ra, và một tên cận vệ xông vào, gương mặt bầm dập lạ thường, nhưng hắn không rút vũ khí ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thưa ngài" Hắn cất giọng hết sức phiền phức và giận dữ. "Hầu nữ đòi gặp ngài. Cô ta đang làm loạn hết mọi thứ ở bên ngoài! Tôi đã căn dặn mọi người không được làm cô ta bị thương, nhưng..."
Hắn chỉ thở dài, vẫy tay ra hiệu tên cận vệ cho người phụ nữ đó vào phòng trước khi cả hắn và cô ta gặp rắc rối: hắn không thích tai mắt tọc mạch của các sứ thần khác, cũng như những người của vùng Ánh sáng ở tòa Vesryn.
Tiếng thở dài của hắn cùng lúc vừa nhẹ nhõm, vừa giống như người muốn xốc lại tinh thần để chuẩn bị cho một thử thách gian nan mà y không chắc là hoàn thành nổi. Hắn phải thuyết phục được Iolite theo mình sang vùng Bóng tối.
Và rồi cô ta xuất hiện. Chiếc váy ngủ xộc xệch, không mặc corset và đi chân trần. Mái tóc vàng buông xuống phủ kín lưng, rối tinh như người vừa đứng ngoài ban công hóng gió quay trở về, chưa buồn chỉn chu lại. Hắn ngạc nhiên là cô ta đi lại được. Theo lời Arryn, cô ta bị thương rất nặng và đã hôn mê suốt một ngày.
Tên cận vệ vẫn đứng ở cửa để phòng hờ, nhưng Alasdair đã ra lệnh cho hắn đóng lại. Bản thân hắn còn hiểu đó là một rủi ro không nhỏ, gần như là coi thường tính mạng, khi xét đến việc cô ta đang tức giận như thế nào và cô ta là loại người chém giết chẳng gớm tay, nếu không nói là quá giỏi việc đó.
"Ngươi đã chọc tức nhầm người rồi đấy." Cô ta cất giọng, một lời cảnh cáo chắc nịch, không rít lên cũng không quát tháo, nhưng giống như cô ta đang cố kìm nén lại sự giận dữ của mình và có thể để nó bùng lên bất cứ khi nào. Ánh mắt thâm hiểm và cái cắn môi đầy thịnh nộ của cô ta khiến Alasdair thoáng chùn bước.
"Cô đang đe dọa ta đấy à?" Hắn đáp lại, liếc nhìn khoảng các giữa hắn và Iolite. Đúng lúc đó, cô ta xoay mũi chân, bước đến gần.
"Ồ, chưa đâu." Cô ta nghiến răng. "Ta có thể giết ngươi và rồi biến mất ngay sau đó, đây mới là lời đe dọa."
Alasdair biết cô ta không nói suông.
"Nếu vậy trước khi giết chết ta, ta có thể cho cô một đề nghị chứ?"
Cô ta dừng chân ngay trước mặt hắn, Alasdair tựa hồ có thể cảm thấy cơn thịnh nộ tỏa ra từ cô ta đầy chết chóc, như đứng trước một con quái thú, dù đứng yên hay bỏ chạy cũng đều bị xé xác.
Rồi đột ngột, cô ta túm lấy cổ áo hắn, ghìm hắn xuống với sức lực khác xa cơ thể mảnh mai như đóa hoa đó.
"Được thôi." Iolite đáp. "Rút lại lời đề nghị với Hoàng gia đi, và tôi sẽ để ngài sống."
Alasdair thoáng cảm thấy chán nản, hắn nhìn Iolite như một con thú hoang chưa bị thuần hóa, đầy sự mệt mỏi khi nghĩ đến việc phải xoa dịu cơn điên dại của nó như thế nào.
"Lời đề nghị của chúng ta có chút khác nhau đấy. Ta là người hay nhân nhượng, nhưng không phải trong lúc này, nên đừng thử thách tính kiên nhẫn của ta – nó ít tới độ chẳng đủ để nghe hết những lời giải thích hời hợt của đám Hoàng gia. Iolite, cô dường như mê sảng quá lâu và quên mất cách suy nghĩ rồi."
Chưa kịp dứt lời, hắn đã bị đẩy