Eve

Chương 4


trước sau


Alasdair nhấc một điếu tẩu ra khỏi chiếc hộp nắp mạ vàng, bật lửa châm thuốc. Hắn ngả người ra ghế, làn khói xám mỏng vờn cuộn xung quanh, thoảng bốc mùi thảo dược nồng nặc. Baltair chống hai bàn tay lên tấm bản đồ trải kín mặt bàn, còn Dantanian đi đi lại lại trong phòng, chìm trong những suy nghĩ của chính y. Alasdair đang mường tượng ngày mình quay trở về vùng Bóng tối, Erelieva sẽ đón chào hắn ở cổng lâu đài với một nụ cười lãnh đạm. Sau đó là những cuộc họp kéo dài với Hội đồng, nơi mà hắn và những sứ giả buộc phải tuyên bố trước gần một trăm Cambion rằng mình đã thất bại.

Ngay từ đầu, Alasdair đã nghi ngờ kế hoạch của chính mình. Trong bảy Tổng lãnh gia tộc Cambion, hắn đã thuộc phe thiểu số muốn theo đuổi con đường hòa bình trong việc tiếp cận Đảo Tiên, đó là thương thuyết với vùng Ánh Sáng để cả hai bên đều có phần trên Đảo Tiên.

Đảo Tiên là một quốc đảo tự trị, rộng lớn, hoang dã, và quan trọng nhất, nó lại nằm kéo dài trên vùng biển ngăn cách hai lục địa Ánh sáng – Bóng tối. Chẳng ai khác, mà chính là Moldark Lucifer và Salazar Belial là những Tổng lãnh thèm muốn vùng đất đó nhất. Nhưng chính bản thân họ cũng không chắc liệu các Nephilim có muốn Đảo Tiên như họ không. Dường như câu trả lời nào cũng đều chỉ mang tới bất lợi. Hầu hết các lãnh thổ của vùng Ánh sáng và vùng Bóng tối đều đã nằm dưới quyền cai trị của Nephilim và Cambion, tuy vậy, họ chẳng là gì so với những giống loài như tiên tộc, vốn đã cư ngụ ở đây từ thời viễn cổ, khi mà những vị thần khởi nguyên vẫn còn tồn tại. Không có ai trong hai bên dám bước trước một bước, chiếm lấy Đảo Tiên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dần dần, gia tộc của Lucifer và Belial đã mất hết kiên nhẫn. Đây sẽ là chuyến thương thuyết cuối cùng: nếu như Alasdair thất bại, Moldark sẽ huy động quân đội từ bảy gia tộc tới chiếm Đảo Tiên.

"Chẳng có vấn đề gì cả." Baltair nói, giọng sôi nổi. Y đang tìm cách trấn an Alasdair, và thậm chí hắn còn thấy Baltair khá nhẹ nhõm sau cuộc họp với Thượng tế Jeremiel, mặc dù những gì đám Nephilim đưa ra chỉ là lời từ chối. "Tôi không hiểu tại sao ngài thất vọng đến như vậy, nếu như chúng từ chối, Moldark và Belial sẽ điều quân. Chúng ta căn bản sẽ có cả một đảo quốc, không phải tốt hơn chia sẻ với Nephilim hay sao?"

"Nhưng chúng ta có bao nhiêu cơ hội thắng?" Alasdair đáp bằng giọng lạnh nhạt. "Đám Nephilim sẽ nhúng tay vào cuộc chiến khi chúng muốn, có lẽ là giúp Đảo Tiên chống lại chúng ta. Ngài nghĩ Moldark thực sự có thể thắng cả Nephilim và Tiên quốc sao?"

"Thảo nào chúng thêm cuộc diễu binh và Đấu trường Vàng vào lịch trình." Dantanian đáp, khẽ liếc mắt nhìn Alasdair, thầm thông cảm cho sự chán nản của hắn. "Chúng nghĩ quân đội mình đủ mạnh để giữ Đảo Tiên."

"Vớ vẩn, nếu

Nephilim muốn Đảo Tiên thế, chúng đã có từ lâu rồi." Baltair đáp, ngẩng đầu lên. "Hơn nữa nếu đó là thật, chúng cũng chỉ đang cố phô diễn một đội quân màu mè đẹp mã. Chúng ta sẽ cho chúng một vố đẹp với Jordanes trong Đấu trường Vàng."


"Phải rồi." Alasdair đáp bằng giọng mệt mỏi, dạm đứng lên. "Tôi phải ghé xem anh ta thế nào đã. Chẳng có gì nhục nhã hơn việc thua lũ thiên thần không cánh."

Có lẽ vì đứng lên quá nhanh, hay vì khói thuốc và trước đấy đã uống mất phân nửa chai rượu, hắn cảm thấy chóng mặt khủng khiếp, phải dựa vào thành ghế. Dantanian nhìn hắn, nhíu mày:

"Có lẽ ngài nên nghỉ ngơi." Anh ta nói. "Tôi sẽ đi gặp Jordanes xem anh ta đã chuẩn bị đến đâu cho ngày mai."

"Cảm ơn." Alasdair đáp bằng một cái gật đầu, và ngồi xuống. Hắn xoa ngón tay quanh thái dương trong lúc Dantanian quay gót bước ra khỏi phòng. Sự hiện diện của y khi biến mất đã để lại một khoảng im lặng dài giữa Alasdair và Baltair. Lát sau, ông ta lên tiếng, nhưng không phải là để tạm biệt hắn như hắn hy vọng:

"Ngài định sẽ làm gì?" Baltair thăm dò.

"Chúng ta vẫn còn một cơ hội nữa khi đến Đảo Tiên." Hắn đáp sau một hồi suy nghĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

"Ngài vẫn hy vọng rằng chúng sẽ dễ dễ dàng gật đầu, nhượng lãnh thổ sao?" Giọng Baltair có vẻ nóng nảy, y đã có những phản đối quyết liệt với kế hoạch của Alasdair trước cả khi họ đến vùng Ánh sáng. Y thích những gì Moldark và Salazar quyết tâm thực hiện: sử dụng bạo lực để đoạt được đảo tiên, nhưng đó là bởi vì hắn thuộc loại người không muốn xắn xẻ cái gì cho vùng Ánh sáng hết.

"Nephilim sẽ không muốn chúng ta tước lấy nguồn giao thương quý giá của họ." Alasdair nói. "Chúng đã biến hầu hết mọi lãnh thổ ở lục địa Ánh sáng trở thành của mình, chẳng có lý do nào lại không muốn cả tiên quốc."

"Chúng không muốn chia sẻ tiên quốc với chúng ta, ngài Beelzebub." Baltair tỏ ra điềm tĩnh hơn một chút, một điều đáng ngưỡng mộ vì tới gần đây, hắn luôn tỏ ra nóng nảy trước những quyết định của Alasdair. "Và Moldark cũng vậy."

"Phải." Alasdair đáp, cố giấu tiếng thở dài của mình. Hắn không phải là người e ngại giao tranh, nhưng thà rằng để nó trì hoãn còn hơn mù quáng kéo quân tới. Điều quan trọng là, hắn vẫn không biết Nephilim có muốn đảo tiên hay không, và muốn tới đâu. Trước những lời từ chối ngày hôm nay, họ tỏ ra chẳng quan tâm tới vương quốc tự trị đó. Nhưng nếu những nghi ngờ của hắn là đúng, Nephilim chỉ đang chơi trò dồn ép và thúc giục Moldark gây chiến mà thôi. 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện