"Trông ta thế nào?" Arryn hỏi Iolite. Bà ngắm nhìn mình trong chiếc gương khung bạc, mái tóc được bện chặt thành dải và gắn một chiếc ghim hoa nhỏ bên trên. Bà tự hỏi liệu kiểu tóc này có quá lố so với một người đã ngoài năm mươi. Nhưng rồi, Iolite bước tới bên cạnh bà, cô đeo cho bà một chuỗi vòng cổ bằng ngọc và đá, mỉm cười:
"Lo lắng."
"Tức là không đẹp hả?"
Iolite ngẩng lên, nhìn Arryn trong gương. Trông cả hai như mẹ con, dù chẳng có nét gì giống nhau cả.
"Bà trông như một nữ thần vậy, Arryn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ mỉm cười. "Đừng tâng bốc tôi, tôi sẽ tưởng là thật mất."
"Đó là sự thật mà."
Iolite xoay người bà lại, vén một lọn tóc bung ra qua tai. Cô luôn nhìn bà như thể bà là người đẹp nhất và đáng tôn trọng hơn bất cứ ai. Những ngón tay của Iolite chạm lên gò má bà, và Arryn cảm thấy da mặt mình tê ngứa. Khi cô ngoảnh nhìn vào tấm gương, bà cũng quay lại nhìn theo.
"Thời gian tàn nhẫn lắm, Arryn." Cô thì thầm buồn bã.
Trong gương, một nửa gương mặt bà thay đổi, những nếp nhăn biến mất, làn da cũng sáng hơn và căng mịn. Trông bà như một thiếu nữ tuổi hai mươi, tương phản hoàn toàn với nửa gương mặt còn lại. Arryn như đã quên mất mình mình từng trông như thế nào khi còn trẻ. Một phần trong bà muốn níu lại chút thời gian mình đã bỏ lỡ, và dường như chẳng mấy ai có cơ hội để được quay trở về tuổi thanh xuân như bà. Nhưng rồi bà nhìn sang gương mặt của Iolite trong chiếc gương, rồi kéo tay của cô ra một cách có hơi mạnh bạo
"Chúng ta sắp muộn rồi." Bà thản nhiên đáp, rồi quay lưng bỏ đi. Sự đanh thép trên gương mặt bà đã đủ để đáp lại những gì Iolite muốn. Bà luôn tìm cách chối từ thẳng thừng cô, nhưng dường như cô chẳng bao giờ chịu bỏ cuộc.
"Một ngày em sẽ bỏ rơi chị." Iolite đáp lại. "Như những người khác, phải không?"
6
*
Đấu trường Vàng là cái tên gọi kiêu kỳ mà người dân vùng Ánh sáng đặt cho cuộc chiến của những chiến binh khắp các miền đất, với những phần thưởng danh giá. Nhưng ít chiến binh và hiệp sĩ nào tham gia một đấu trường chỉ vì vật chất tầm thường, mà là bởi những tước hiệu cao quý và các trận đánh cam go. Arryn đã nhiều lần tới dự Đấu trường Vàng, nhưng chưa một lần nào đối thủ của những chiến binh vùng đất thiên thần này lại là Cambion. Lẽ dĩ nhiên, Eremiel sẽ cử một Nephilim tương xứng. Nhưng khi thấy Jordanes, đấu sĩ của vùng Bóng tối bước ra ngoài đấu trường trước sự reo hò dữ dội của binh lính vùng Bóng tối, Arryn thoáng bắt gặp chút lo lắng trên gương mặt Eremiel.
Trận đấu hôm nay có hàng ngàn người chứng kiến, được diễn ra ở đấu trường thành phố San Thalor. Trên cao, bên ngoài bức tường bao quanh sân đấu trường bên dưới là khán đài chật kín người. Những chỗ ngồi được xếp theo địa vị, càng lên cao càng thấp, thậm chí có cả khán đài cho dân thường. Nơi Arryn ngồi nằm ở hàng ghế thứ ba từ dưới lên, bên cạnh Eremiel và những tướng lĩnh trong quân đội của Vương Tòa. Iolite đứng ngay bên cạnh, tay phẩy quạt cho bà. Cô là hầu nữ duy nhất Arryn cho phép đi cùng mình, bởi lẽ ở khu vực này, người hầu và nô lệ bị hạn chế lui tới. Iolite cũng tỏ ra hứng thú với đấu trường, và ngoài bà ra hẳn chẳng có ai biết tại sao.
Ellisar, đấu sĩ của vùng Ánh sáng bước ra bên ngoài. Dưới ánh nắng mỏng như tơ của buổi sáng, bộ giáp với những họa tiết mạ vàng rực rỡ của anh ta nom thật nổi bật. Gương mặt Ellisar ẩn bên dưới chiếc mũ trụ chạm khắc lông vũ. Trên tay anh ta cầm một thanh claymore, chuôi mạ vàng, lưỡi gươm sáng tựa những tia sét. Trong tay Ellisar, nó nặng nề nhưng cũng đầy quyền uy.
"Đó là đấu sĩ giỏi nhất vùng này." Gần Arryn, những nữ quý tộc thì thầm với nhau.
Liếc sang bên cạnh, Arryn thấy nét mặt Eremiel giãn ra hài lòng. Ellisar là một hiệp sĩ phục vụ trong đoàn vệ binh Cáo Đêm, nhưng không giống như những người lính khác, anh ta chỉ nhận các nhiệm vụ cao quý và quan trọng. Eremiel đặc biệt tín nhiệm Ellisar với vốn kinh nghiệm chiến đấu hơn mười năm của anh ta. Nhưng bà tự hỏi với người đàn ông tên Jordanes kia, Ellisar có bao nhiêu cơ hội thắng.
Jordanes cao hơn Ellisar một cái đầu. Nhưng hắn ta có vẻ vạm vỡ