Ngay sau khi trận đấu kết thúc, Arryn quay lại phòng nghỉ của đấu sĩ để gặp Iolite. Bà cảm giác như mình mới là người đã bước ra đấu trường và chiến thắng chứ không phải Iolite. Bước chân Arryn vội vã, và mỉm cười vui mừng suốt cả quãng đường. Khi bà đến nơi, Iolite đã thay bộ giáp đấu sĩ ra. Cô đang chữa lành vết thương trên vai của Ellisar, dặn anh phải giữ bí mật chuyện này.
"Anh nên vào thay đồ đi, Elli." Arryn nói. "Mọi người đang chờ anh ở hậu tiệc."
"Cảm ơn cô nhiều nhé, Iolite. Và cả phu nhân Arryn nữa."
"Diễn cho đạt vào nhé." Iolite nháy mắt. Ellisar đứng dậy và đi về phía phòng thay đồ.
Arryn bước tới và trao cho Iolite một cái ôm. Có lẽ bà khiến cô hơi bất ngờ, nhưng rồi cô đáp lại bằng một nụ cười.
"Cảm ơn cô, Iolite." Arryn nói. "Cô làm tốt lắm. Thật đấy, tất cả mọi người đều đang bàn tán về trận đấu cuối."
"Nếu thế thì họ sẽ nghi ngờ rằng Ellisar không phải người ra sân mất." Iolite kéo nhẹ vai bà ra.
"Không ai sẽ biết đâu. Giờ họ chỉ quan tâm tới chiến thắng của cô thôi. Hơn nữa, ta nói rằng Ellisar đã thay giáp vì bộ giáp cũ bị hỏng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Arryn đã nói với Dagiel rằng nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra, bà sẽ là người chịu trách nhiệm cho tất cả. Hiếm khi nào bà cảm thấy mình liều lĩnh và bất chấp như thế. Nhưng khi đứng ở bên trong căn phòng, trông thấy Ellisar kiệt sức vì đau và những kẻ tới từ vùng Bóng tối đang cười cợt, tự mãn, bà không thể không cân nhắc tới lựa chọn này. Ở vùng Ánh sáng, danh dự là thứ mà người ta coi trọng nhất. Eremiel không thể mất đi danh dự của mình trước Giáo Hoàng San Thalor được. Bí mật này chỉ có bà, Dagiel, Ellisar và Iolite biết, tất cả đều đã thống nhất cùng một câu chuyện. Arryn có thể nói với mọi người rằng Ellisar không bị thương nặng như họ nghĩ, và Dagiel đã bàn bạc một vài chiến thuật với anh. Bà tự hỏi chừng ấy đã đủ để hợp lý hóa mọi chuyện hay chưa.
Khi Arryn và Iolite chuẩn bị tới hậu yến tiệc, thì Eremiel bước vào. Tim Arryn đập mạnh đến nỗi lồng ngực bà đau nhức, cơn đau kéo lên cả gáy và thái dương. Sẽ không dễ dàng để mà qua mặt được Eremiel, nhất là khi Ellisar lẫn các vệ binh Levanael ca Vasta đều do ông huấn luyện. Ông sẽ nhận ra điều gì đó không đúng, và là một người coi trọng danh dự hơn ai hết, hình phạt của Eremiel cũng khắc nghiệt vô cùng.
"Ellisar không có ở đây sao?" Eremiel cất giọng điềm tĩnh, nhìn quanh căn phòng nghỉ.
"Cậu ấy đang thay giáp để tới dự tiệc." Bà cúi đầu chào, và Iolite làm theo. "Ngài cần gặp cậu ấy có việc gì sao?"
"Dĩ nhiên rồi. Làm sao tôi tới bữa tiệc mà không có đấu sĩ của mình đi cùng được?"
Arryn đứng thẳng dậy, liếc mắt nhìn Iolite. Có lẽ rằng Eremiel không tinh tường như bà nghĩ, hoặc ông đang quá vui mừng vì chiến thắng và không nhận ra sự khác biệt? Dù là gì, bà cũng có hy vọng rằng bí mật này sẽ mãi là bí mật, và không cần phải lo lắng về sự tức giận hay những trừng phạt của Eremiel.
"Ellisar sẽ ra ngoài ngay thôi, thưa ngài." Arryn đáp. "Cậu ấy là một đấu sĩ tuyệt vời, và trận chiến cũng vậy."
"Thật ra tôi không chắc Ellisar là một đấu sĩ tài giỏi như đã nghĩ." Eremiel nói. "Tôi đã đánh giá quá cao cậu ấy và coi thường trận đấu này. Bà có nghĩ thế không, phu nhân Arryn?"
Eremiel chẳng bao giờ gọi bà theo cách ấy, trừ khi ông đang tức giận. Nỗi thất vọng khiến bà chẳng biết phải đáp lại như thế nào. Quả thực, có lẽ đây là một sai lầm. Bà không sợ hãi nếu bị trừng phạt, nhưng làm một điều gì đó không đúng trên danh nghĩa Eremiel và vùng Ánh sáng khiến bà thấy hổ thẹn khủng khiếp.
Eremiel bước quanh chiếc bàn gỗ dài trải khăn thêu trắng, ngồi xuống chiếc trường kỷ kê sát tường mà các đấu sĩ vẫn ngồi để nghỉ ngơi:
"Có ai khác biết chuyện này?"
Ông tỏ ra điềm đạm, nhưng Arryn dám chắc rằng ông đang giận.
"Dagiel, và Ellisar." Bà thành thật đáp.
Eremiel chỉ im lặng. Ông đan hai tay vào nhau, đặt lên bàn với gương mặt suy tư. Arryn quay đầu nhìn Iolite thật nhanh, nhưng cô chỉ nhướn mày đáp lại. Tôi đã bảo rồi. Cô dùng khẩu miệng để nói với bà,