Cô đã quên mất cảm giác tự hào và quyền lực của mình khi cầm một thanh kiếm từ bao giờ. Nó nặng trĩu, nhưng mạnh mẽ và chết người. Thanh kiếm mà Arryn trao cho cô không được làm từ thứ kim loại rẻ tiền hay được rèn một cách cẩu thả. Nó là một thanh trường kiếm mạ vàng, đẹp đẽ và vĩ đại tới mức khi Iolite nhấc nó lên bằng tay mình, cô cảm giác như vừa trẻ lại cả chục tuổi. Cô đã lãng quên con người cũ của mình, nhưng không đánh mất nó. Và hôm nay sẽ là ngày nó thức dậy, cùng với nỗi phấn khích chảy trong lồng ngực cô.
"Không thể tin rằng tôi sẽ nói điều này." Ellisar nói. Anh ta đang ngồi trên chiếc trường kỷ bằng gỗ trong phòng nghỉ, đã cởi mũ giáp ra khỏi và Iolite có thể trông thấy gương mặt đỏ ửng, nhễ nhại mồ hôi của anh. "Nhưng chúc may mắn nhé, cô gái. Và cảm ơn."
Cô gật đầu qua chiếc mũ giáp, rồi đợi tiếng tù và vang lên và bước ra đấu trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Iolite đã tự hứa rằng cô không bao giờ cầm một thứ vũ khí nào lên và bước ra chiến trường lần nữa. Cô cũng đã nói điều đó với Arryn, nhưng bà khăng khăng rằng đây không phải chiến trường. Nó chỉ là một trận đánh giao hữu giữa hai vùng, không ai phải chết mà chỉ có thắng thua. Có lẽ bà không thể hiểu, Iolite nghĩ, nhưng bản chất của một cuộc chiến không phải là cái chết mà chính là thắng và thua. Và cô sợ rằng mình sẽ là kẻ nhận phần thua ngày hôm nay, cho dù Arryn nói rằng điều đó là không thể.
Rõ ràng đó là vì bà không biết rằng bộ giáp này bất tiện tới mức nào, hay việc Jordanes trông cao lớn và chết người hơn khi tới gần. Dù đứng cách hắn khá xa, Iolite vẫn cảm thấy sự đe dọa tỏa ra từ hắn nồng nặc, chẳng khác nào một thứ mùi cháy khét lâu ngày bám vào quần áo. Điều tốt là cô đã biết tỏng cách chiến đấu mà Eremiel cho rằng chẳng có gì đặc sắc của hắn, nhưng điều xấu là cô yếu hơn hắn rất nhiều. Một nhát kiếm trúng vào người, cô sẽ gãy vụn.
Tiếng tù và vang lên, và Jordanes xông về phía trước và cô cũng thế. Iolite đã đoán trước được nhát kiếm của hắn sẽ bổ xuống từ hướng nào. Iolite khom mình xuống và dùng kiếm của mình đỡ, nhưng cô chợt hiểu tại sao Ellisar lại nói rằng cô nghĩ tới việc đỡ kiếm của hắn thì nên né luôn từ lúc đó. Trước khi hắn ép thanh kiếm bổ xuống, Iolite hạ lực nơi gươm mình và lùi sang bên phải. Thanh Claymore của hắn bổ mạnh xuống nền đất đấu trường, và tạo ra những đường nứt lớn trên nền đá thô.
Cảm giác khó chịu dâng lên trong Iolite, thay thế cho sự phấn khích. Đây là một cuộc chơi an toàn và nửa vời, cô nghĩ, cô không thể giết Jordanes, không thể khiến hắn bị thương chí tử. Điều này kiềm hãm con người thật của cô, sự hiếu chiến bên trong cô và cả nỗi thèm nhớ một cảm giác xưa cũ nào đó.
Cả Jordanes và Iolite vung kiếm cùng một lúc, tiếng gươm va vào nhau khiến những người đang ngồi xem bên trên đều phải chú ý. Cô không chặn được lưỡi claymore và sức mạnh khủng khiếp của hắn, nhưng nhận ra vì thanh kiếm lớn và bộ giáp nọ mà hắn chẳng thể bắt kịp với tốc độ của cô. Cô không thể mặc bộ giáp của Ellisar, nên Thập Y tướng Dagiel đã đưa cho cô một bộ giáp nhẹ hơn, linh họat hơn với các phần nối bằng vải và lưới xích mỏng, nhưng vẻ ngoài vẫn không khác đi quá nhiều. Thanh trường kiếm cũng không nặng như cô nghĩ, Iolite dễ dàng né được những đòn đánh dễ đoán của Jordanes, và rồi tìm được cơ hội phản công.
Jordanes chém hụt liên tục, như đang vờn một con sóc nhỏ mà chẳng thể bắt được nó. Iolite nghiêng mình, cúi xuống né lưỡi gươm của hắn và xoay tay cầm thanh trường kiếm. Cô chém mạnh lưỡi gươm vào đầu gối hắn, hắn không khụy xuống như Iolite đã hy vọng, nhưng cô lại tìm được lợi thế khi hắn mất thăng bằng và xoay người, giáng một cú đá vào đầu hắn. Cảm giác vẫn chưa đủ, Iolite ngay lập tức vung kiếm chém vào lưng đối thủ, ngay phần khe hở giáp nối giữa thân trên và dưới. Iolite đã ước đó là một nhát đâm, cô đã có thể kết liễu hắn dễ