"Chị Thiến Thiến" mà Vu Lam nói tới chính là người đại diện của Diệp Phù Dư, một người tính tình táo bạo, làm việc thì hấp tấp, hoàn toàn không có tí gì giống một con hổ tinh.
Nhưng phụ nữ dù cáu kỉnh tới đâu thì cũng sẽ có người đàn ông họ yêu thích.
Chỉ cần nói tới ảnh đế Lận Châu, Hồ Ngọc Thiến ngay lập tức biến thành mèo con.
Không chỉ vậy, nếu Diệp Phù Dư nhớ không nhầm thì Hồ Ngọc Thiến còn là fan mẹ của Lận Châu.
Bình thường, chỉ cần nghe thấy có nữ nghệ sĩ nào dính vào Lận Châu, thanh chiến đấu của Hồ Ngọc Thiến lập tức nạp đầy năng lượng, dữ dội đến mức Diệp Phù Dư sợ đến xù lông.
Vu Lam liếc nhìn cô một cái, vẫn che miệng nói: "Tiểu Dư, đuôi của cậu bung ra rồi kìa, lông còn xù hết lên nữa."
Diệp Phù Dư vội vàng ấn cái đuôi trở về.
"Chuyện này trước tiên đừng nói cho chị ấy, mình sợ chị ấy chịu không nổi kích thích."
Lúc trước, Vu Lam chính là được Diệp Phù Dư cứu từ bên ngoài về, lúc này cô đương nhiên sẽ nghe theo lời Diệp Phù Dư nói.
Cô gật gật đầu, cúi xuống nhặt cái răng cửa dưới đất lên, đi đến chỗ vòi nước vệ sinh sạch sẽ, rồi gắn cái răng cửa vào chỗ cũ.
Dùng sức cắn hai cái, răng cửa đã trở về trạng thái ban đầu.
Nhìn một loạt thao tác của Vu Lam, Diệp Phù Dư cảm thấy thật nhức mắt, "Không phải tiền lương của cậu rất cao sao? Lát nữa đi bệnh viện khám thử đi, sẵn làm luôn cái răng giả."
"Không được, răng cửa là tôn nghiêm của loài thỏ."
Diệp Phù Dư: "..." Dù sao người gặm cà rốt đến rụng răng cũng không phải là mình.
Hai người vội vội vàng vàng lái xe đi Hoa Viên Bạch Vị.
Hoa Viên Bạch Vị là khu biệt thự nổi tiếng dành cho những người giàu có ở thành phố kế bên, nghe nói những người sống ở đây không phú thì quý.
Trước kia, còn có người nói giỡn rằng nếu muốn ăn vạ thì cứ đến Hoa Viên Bạch Vị.
Lận Châu chắc là đã thông báo trước với bảo vệ ở đây, lúc hai người đến đây, cứ một đường thẳng tắp mà tiến vào.
Xe ngừng trước căn biệt thự 006, Diệp Phù Dư ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt, không khỏi nghĩ —— khi nào cô cũng có thể mua nổi một căn ở nơi này.
Cô thật sự quá nghèo.
"Đây chính là nhà của ảnh đế Lận sao? Tụi mình đi nhấn chuông cửa?"
Diệp Phù Dư thu hồi suy nghĩ của mình, lắc đầu nói, "Anh ta hôm nay không ở nhà, hơn nữa đã gửi mật khẩu cho mình rồi.
Đi thôi, tụi mình vào nhà."
Nhập mật khẩu, cánh cửa "cạch" một tiếng liền mở ra.
Nhưng mà, hai người đứng ở cửa lại ngẩn cả người.
Vu