Vách tường màu trắng, sô pha màu đen, trên bàn và quầy bar đều được trang trí thêm một chậu cây.
Diệp Phù Dư đưa mắt nhìn hai vòng, phát hiện cả căn nhà đều mang theo một cảm giác không thể diễn đạt bằng lời.
Lận Châu không quan tâm tới Diệp Phù Dư còn đang đảo mắt nhìn xung quanh, chậm rãi nói: "Đồ đạc trong nhà không được di chuyển lung tung.
Nhìn thấy cái bình hoa kia không?"
Diệp Phù Dư nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ đến, mình thấy một chiếc bình sứ Thanh Hoa.
Cô gật đầu.
Lận Châu: "Bình hoa đó là đồ cổ, giá hai ngàn vạn*, nếu làm vỡ thì cô phải đền tiền."
hai ngàn vạn*: 1 tệ là khoảng 3.500 đồng.
Vị chi hai ngàn vạn (2000.0000 tệ) là 70 tỷ đồng (chưa tính số lẻ) hít hàaaa
Diệp Phù Dư: "..."
Lận Châu lại liếc cô một cái, tiếp tục nói: "Nhìn thấy bức tranh kia không?"
Diệp Phù Dư gật đầu.
Lận Châu: "Không ít hơn 500 vạn*.
Làm dơ thì cô phải bồi thường."
500 vạn*: khoảng 17 tỷ rưỡi:)
Diệp Phù Dư: "..."
ĐM...!Tại sao ở chung với ảnh đế còn phải lo sợ bị phá sản bất kỳ lúc nào vậy?
Đây là nhà cho người ở? Thật sự không phải một cái viện bảo tàng đúng không?
Diệp Phù Dư nghĩ một lát liền cảm thấy tức ngực, cô nghĩ mình thật sự phải nghiêm túc bàn bạc với Lận Châu và Hồng Nguyệt.
Ví dụ như bàn về vấn đề hai năm kết hôn này, hai người có thể không sống chung hay không.
Nếu không, thật sự là làm khó cô nha.
Lận Châu có lẽ là cảm thấy tiểu hồ ly trước mặt đã bị hù cho sợ hãi, phất tay kêu cô lên lầu tự tìm phòng.
Nhưng Diệp Phù Dư vẫn đứng tại chỗ chần chừ, anh nghi hoặc bước tới, chỉ nghe thấy cô gái nhỏ nhỏ giọng hỏi: "Còn có thể đổi ý không?"
Lận Châu nhìn cô, khoanh tay, giọng nói có chút không đứng đắn.
"Đương nhiên có thể.
Nhưng hôm nay, tôi đã dò hỏi xà tinh một cách kỹ càng tỉ mỉ.
Cô ta nói rằng trong vòng hai năm mà chúng ta không có tiến triển tình cảm gì, cô ta liền phế tu vi* của cô."
tu vi*: nôm na là sức mạnh, năng lực của yêu tinh.
Yêu tinh phải tu luyện, tu luyện đến một mức nhất định thì có thể tăng cấp bậc; cấp bậc tu luyện càng cao thì tu vi càng cao
Diệp Phù Dư: "..."
Tu vi tất nhiên là không thể phế.
Cô rất cực khổ mới có thể hóa thành hình người.
Suy nghĩ xong, Diệp Phù Dư thật thận trọng mà nói, "Vậy, đợi gần hết hai năm thì tôi lại chuyển tới đây?"
Lận Châu: "Cô cùng người khác bồi dưỡng tình cảm chỉ