"Bo xì bo"
.
.
.
.
.
Bo xì.
Nay nghỉ chơi nhưng sang ngày hôm sau thì chơi lại nha.
Gã nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía gã, và cả Yukino thì đang ngồi đối diện tủm tỉm cười mà đưa chiếc bánh quy vào miệng cắn nhẹ. Gã thở một hơi dài nhìn thẳng vào ánh mắt của Yukino.
"Yêu ai cơ?."
"Cậu yêu Mikey mà nhỉ? Cậu từng nói với tớ cơ mà?." Yukino ngây ngô trả lời, cô bé quả nhiên biết đánh lừa và đổ tội cho kẻ khác qua vẻ ngoài ngây thơ và đáng yêu của mình.
Bị tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào bản thân, gã phì cười sau đó ngửa cổ ra sau.
"Cũng đúng nhỉ? Có yêu thật ha?."
"Nhưng giờ thì hết rồi."
Hay cho một câu hết rồi mọi người trong phòng càng bất ngờ hơn khi đứa con gái suốt ngày lanh quanh theo sau lưng Mikey bây giờ lại nói hết yêu với vẻ mặt thản nhiên như thế, gã thì cười tủm tỉm ẩn ý còn Mitsuya bên cạnh đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.
"Mày đùa à? Mikey đang ở đây đấy." Baji sững sờ gào mồn lên, anh bạn còn cố tình nhấn đầu nhỏ xuống bảo nhỏ hãy thu lại lời nói vừa rồi. Đúng là dù trong lòng cũng có chút vui vui nhưng cớ sao Baji lại thấy hơi lo lắng.
"Baji, để nó nói hết." Mikey.
Chủ tọa cuối cùng cũng lên tiếng. Cả đám gần như chiềm vào yên lặng, chỉ còn mỗi giọng nói thúc giục từ Yukino.
"Thì lúc trước là có yêu đấy, nhưng giờ tao hết có hứng thú với nó rồi."
"Tại sao vậy? Không phải cậu từng nói rằng sẽ yêu Mikey đến chết sao?." Yukino.
"Tao nói thế khi nào? Đối với Mikey vô địch tao chỉ có hứng thú trong một thời gian ngắn mà thôi, tao từng nghĩ thằng nhóc này sẽ làm cho cuộc đời tao thêm màu sắc, nhưng không. Tao dần thấy chán nản khi cứ nhìn thấy vẻ mặt của nó."
"Vậy cậu...không thực sự từng yêu Mikey hay sao?." Yukino.
"Không."
Mikey hình như đang cố giấu cục tức của mình trong bụng bằng cách siết chặt nắm đấm, cậu nhóc nhìn châm chú cái vẻ mặt cợt nhã như thế vẫn không thể tin được con nhỏ này từng là người suốt ngày theo đuổi bản thân và nói lời ong bướm. Nhưng khoan đã nào, không phải đây là điều mà Mikey từng muốn hay sao? Lúc trước cậu xem con nhỏ ngoại quốc Tôn Hữu Điệp là một đứa vô cùng phiền phức cơ mà? Cậu luôn nói không yêu nó, nói ghét nó, nói nó phiền khi nó theo sau lưng cậu. Vậy đây không phải là đáp án cậu muốn à?.
"Chơi đùa thì đúng hơn"
Không biết lời nói này có ẩn ý gì mà Mitsuya lại cười tủm tỉm trên môi, có vẻ như anh bạn này đã giành được phần thắng thì phải.
Trái với vẻ mặt phấn khích của Mitsuya thì Mikey lại trở nên u ám hơn hẳn.
"Xong rồi chứ? Tao về đây."
Gã đứng dậy chỉnh lại áo rồi ra khỏi phòng, bên ngoài có người đang đợi mình thì đúng hơn. Gã mau chóng rời khỏi nhà của Baji và đến địa điểm đang đợi cách đó không xa. Kẻ đợi gã chẳng ai khác ngoài Shiba Taiju, anh bạn...cùng hội thờ chúa với Cypher đây mà.
"Lên xe." Taiju vứt chiếc mũ bảo hiểm vào tay của gã rồi ra lệnh lên xe ngay.
Gã cũng chẳng chối từ chi mà gật đầu rồi leo lên xe cùng Taiju. Điểm đến là nhà thờ cách đó không quá xa, bên trong ngôi nhà thờ này có sẵn hai người đang đợi, chúng đều là cấp dưới của Taiju cả, hơn hết chúng cũng là cốt cán của Black Dragon.
"Ai đây?" Mắt mèo nhìn chầm chầm vào con nhỏ đang đi bên cạnh sếp của mình và tự hỏi nhỏ là ai. Thật kì lạ khi một tên như Taiju lại...dẫn theo bạn gái tới cuộc họp nội bộ à?.
"Bạn gái sếp à?." Anh Chí mặt sẹo bên cạnh cũng tỏ vẻ bất ngờ, nhưng ít ra nó không thể hiện trên mặt.
"Hai thằng khứa nào đây?."
"Cấp dưới." Taiju.
Một câu cấp dưới thôi à??
"Sếp à? Không phải chúng ta là đang họp nội bộ sao? Sao lại dẫn thêm người ngoài vào?"
"Kokonoi, Inuipee, con nhỏ này nó sẽ là cấp dưới của tụi bây."
"Hả?"
"What the f*ck are you talking about?."
Gã ngỡ ngàng, cứ tưởng Taiju sẽ đưa đến đây và cầu nguyện nhưng nope, bất ngờ dành cho gã là Taiju tuyên bố gã sẽ thành cấp dưới của Taiju và hai thằng đệ kia nữa. Gì chứ Cypher chỉ cần một ngày thì leo top ngay, bọn ranh con này đã là gì chứ...
ĐÉOOOO!!!
Hai thằng lờ này thế quài nào cứ đì gã như con thế? Gã thề gã cố nhịn vì Taiju bảo tụi nó là cấp trên, nhưng khôngggggggg.
"Ê, lấy hộ tao ly cà phê nhanh." Kokonoi.
"Sao mày chưa làm cái tao giao?" Kokonoi.
"Đau vai quá, xoa bóp hộ coi." Kokonoi.
Gã thề rằng trong số những thằng hãm lờ mà gã gặp thì Kokonoi chính là thằng hãm lờ nhất. Làm cái quần què gì cũng sai gã làm, gã làm rồi thì bảo này bảo nọ, còn bắt gã ngồi hàng tiếng đồng hồ để nũng nịu với khách hàng cơ.
Con mẹ nó cáu vãi cả lờ ra.
"Tại sao bố mày lại phải mặc nó?."
"Mặc lẹ rồi còn theo tao, khách đang đợi." Kokonoi.
Kokonoi hất tay rồi kéo cửa đóng lại để cho gã cùng bộ đồ mát mẻ ở trong đó. Thế là vãi lờ luôn, gã phải mặc nó thật đấy à?.
"Trông mày lép vãi, đéo có miếng ngực nào cả." Kokonoi.
"Trời sinh đã vậy