Fight - Tokyo Revengers

Chương 9


trước sau


"Chuyển trường".
.
.
.
.
.

     Nằm viện thêm một tuần nữa thì mẹ gã đưa cho tờ thông báo nhập học tại trường mới.

      Đây là ngôi trường bình dân và cũng khá gần nhà, nhưng...ngôi trường này. Là trường của nữ chủ hiện đang học.

     "Đi học trường mới nhớ vui nha con!."

     "Dạ..."

     Bà mẹ tạm biệt gã sau đó rời đi, để gã một mình đi tới phòng thầy hiệu trưởng nhần lớp và làm thủ tục cần thiết, trường vậy mà bất ổn à nha, ngày đầu đi học mới bước chân vào trường thì thấy đám học sinh nhốn nha, nhốn nháo.

     Đấm nhau hả? Gã thích lắm luôn ó, cho gã vào đấm yêu vài cái đi nào.

     "Em là Tôn Hữu Điệp nhỉ?."

     "Vâng."

     "Em đi theo thầy nhé."


     Gật đầu và đi theo, chưa gì mới bước xuống cầu thang thì thấy một con nhỏ có mái tóc màu hồng đào tát thẳng tay vào mặt thằng lùn có quả đầu màu vàng đối diện.

     Đù...đau phết.

     "Sao thầy không can?."

    "Can để vào viện hả em?."

     À, thì ra là thầy sợ. Tưởng gì.

     Thế là bằng một thế lực nào đó, hai thầy trò đứng ngay cầu thang để hóng chuyện.

     Nhỏ tóc hồng tên là Hina, lí do nhỏ đó tát thằng tóc vàng kia là vì thằng bạn trai gì gì đó của nhỏ.

     Thì ra là vậy, ôi tềnh yêu, nó thật hãm.
1

     Ngồi hóng dưa tiếp tục, gã để ý thấy quả đầu trắng tinh đang nhìn mình một cách giận giữ và đầy câm hận. Gã không biết nhỏ đó là ai và tại sao lại nhìn mình như thế.

     Thân thiện mỉm cười một cách khả ái, gã đưa ngón giữ lên rồi le lưỡi trêu chọc.

    Ánh mắt bất cần của một dân chơi chính hiệu.

     "Yuchin? Cậu sao thế?." Mikey.

     "Nhìn ai à?." Draken.

     " Tớ có nhìn ai đâu!!." Yukino.

     Cô ả vội lật mặt nhanh như bánh tráng phơi sương, nhanh hơn cả tốc độ mà ông thầy giáo đọc con điểm 1 đáng yêu trước lớp cho bạn nghe vậy, nhỏ mỉm cười...nhân hậu(giả cmn tạo vcl), môi chúm chím(buff hơi lố), giọng nói ngọt ngào(gkê vậy sao) đáp lại câu hỏi từ hai người bạn thân của mình kiêm hảem future.
3

     "Ah! Là Điệp-chan!!!." Yukino.
5

     Điệp thôi, đừng thêm chữ chan vào, nghe như muốn đấm vào mồm vậy, tiếng gọi từ cô gái xinh đẹp ngất ngây lòng người làm gã chợt rùng mình, đó chính là ánh mắt phiền phức và kinh tởm đang nhìn về phía ả, chính là ánh mắt từ thằng ôn tên là Mikey gì gì đó.

     "Tch...nó bám theo tới đây luôn à?." Mikey.

     "Con nhỏ phiền phức." Draken.

      Yé yè ye, nhìn mặt cũng biết hai bạn hổng ưa mình gòi, nhưng mình cũng có ưa mấy bạn đéo?.

     Chim khôn nói tiếng rảnh rang, người khôn thì nói ly hôn bằng mồm.

     Đấy...đời nó lạ thế.

     "Điệp-chan sao lại xuất hiện ở đây? Cậu tìm Manjirou của tớ hả?." Yukino.
2


     "Manjirou! Điệp-chan tới tìm cậu nè!!." Yukino.

     Ai mà lại sau lưng chửi chó, trước mặt gọi chị em thế kia? Nhỏ đó chạy tới ôm lấy cánh tay áp sao vào trái bưởi 5 roi của mình.

     Dúc da, dúc díc kéo ra chỗ của Mikey và Draken.

     "Cô theo tôi đến tận đây luôn đấy à?." Mikey.

     "Bám dai thế không biết." Draken.

     "Này!! Đừng nói như thế chứ! Điệp-chan à, Manjirou chỉ là đang ngại thôi ý. Hihi." Yukino.

     Chuẩn mẹ otome game rồi! Cười phát là hút hồn nam nhân, thêm cả cái hệ thống gánh all game thế kia thì chơi kiểu mẹ gì. Mà bạn nghĩ bạn có hệ thống gánh team thì mình sợ à? Nố! Mình có con ôn thần nghiện cafein phù trợ đây này.

 

   "Tởm...vãi." Điệp.

     Gã cố đè giọng nhỏ nhẹ hết mức có thể, môi mỉm cười đầy khả ái lại với những người bạn thân thiện.

    Ngày đầu tiên chuyển trường thế nên tuyệt đối không được đấm người, nếu có thì vác khẩu hoa cải của mẹ ra mà chơi là được.

     "Ái nè nè, mấy bạn có biết lớp 1-2 không ý?." Điệp aka người đàn ông mạnh mẽ Cypher.

    Mắt to tròn đầy đáng yêu, gã cố hết mức tỏ vẻ mình là một con nhỏ dễ huông trước mặt con nữ chủ kia, gã rất dễ thương, hãy nhìn xem, người đàn ông từng mặc váy công túa và đội vương miện để tổ chức sinh nhật cho cô con gái yêu dấu.
3

     "Vậy là cậu chung lớp với tớ sao?." Yukino.

     "Hay quá, vậy là hai chúng ta sẽ học chung với nhau rồi!." Yukino.

     Ngoài mặt thì là thiếu nữ khả ái đang rất vui mừng vì chung lớp với bạn thân nhưng sự thật thì lại khác.

     "Manjirou-chan, Ken-chan, em với Điệp-san đi trước nhé. Hẹn mấy anh ở chỗ cũ sau giờ học." Yukino.
1

     Yukino choàng lấy tay của gã dắt gã đi, cô nhỏ còn quay lại nở nụ cười tươi tắn vẫy chào hai người bạn thân thiết của mình. Điềm...có điềm.

     Đi được vài bước tới một con hẻm khuất người thì cô ấy kéo gã ngay vào nhà vệ sinh nữ khoá trái cửa và chặn lại.

    Gương mặt thân thiệt, đáng yêu của nữ chủ còn đâu. Cô ấy nghiến răng ken két nhìn gã, ánh mắt đầy giận dữ và câm thù.

     "Tại sao mày ở đây?." Yukino.

     "...Hả?." Điệp.

     "Không thể nào mày ở đây được, đáng lẽ ra mày phải chết rồi mới phải!!!." Yukino.

     "Nói đi, mày có phải là người xuyên không hay không hả??." Yukino.

     "Người xuyên không? Nó là cái gì?." Điệp.


     "Đừng có giả dối, tao đã chơi hết tất cả các ải trong game. Mày đáng ra phải chết từ ải trước đó, nhưng thế đéo nào mày lại ở đây? Nói đi!! Mày là người xuyên không đúng không??." Yukino.
1

     Đối diện trước cảm xúc bất ổn của Yukino, gã vẫn điềm đạm mà trả lời từng câu. Mà bây giờ nên nói "Ừ, tao là người xuyên không", hay là "không, đó là cái mẹ gì cơ?".

     Cả hai đáp án đều có vẻ hợp lí nhưng gã sẽ chọn phương án 3. Doạ lại nó.

     "Sao mày lại im lặng-." Yukino.

     Bộp!.

     Gã đấm một cú vào cánh cửa phía sau Yukino, kabedon dồn cô ả vào sát tường, miệng cười tà, ánh mắt cười tít cả lên.

     "Cô bé à...cô nói gì tôi không hiểu?." Điệp.

     "Nhưng mà...nếu như bộ mặt thánh nữ của cô bị lộ ra ngoài thì sao đây...hửm?." Điệp.

     Tay bóp chặt cầm, đầu gối chen vào giữ hai chân, sử dụng lợi thế rằng gã cao hơn nhỏ này nên gã có thể dồn cô nàng thánh nữ này vào trong đường cùng.

     "Sao? Nói gì đi chứ? Cô bé?." Điệp.

     Khí tức này...không phải của con nhỏ Điệp mà cô ả biết, con nhỏ đó ít nói, vụng về, hậu đậu lại còn ngu ngốc. Chỉ được cái học giỏi với làm bánh ngon, bánh mà những người trong Touman được tặng là do chính tay nhỏ này làm, nhưng hiện tại...có gì đó vô cùng bất ổn.

      "Tránh ra!!!." Yukino.

      Cô ả đẩy gã ra một cái sau đó mở cửa chạy nhanh ra ngoài, để gã ngáo ngơ ở lại bên trong...

      "Mẹ nó, cứ tưởng sẽ được yên ổn..." Điệp.

     "Trẻ ranh..." Điệp.

     Hack game mà đòi solo với admin của game thì ôi thôi có mà đi đời nhà ma con ạ. Này thích hack không? Bố mày báo admin đồ sát hết.

2

    

    





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện