FOG [ Điện cạnh ]
Mạn Mạn Hà Kì Đa
Chương: 107
Beta: Sunny
–
Con dao phay được một phen mài bén của Thời Lạc, duy trì hoà bình trong đội ngắn ngủi mấy ngày.
Nhưng duy trì được nhất thời, không duy trì được cả đời, tỉ mỉ tính lại, trong đội Free bình yên vô sự không tới một tối.
Hai giờ sáng, tất cả mọi người tắt máy, dì trong căn cứ đơn giản nấu vằn thắn cho mọi người ăn, ngoại trừ Dư Thúy, tất cả đều xuống lầu ăn khuya.
Trong phòng ăn Free tao nhã, yên tĩnh, nồng đậm hương vị nước hầm xương bò, Thần Hoả cúi đầu cắn một miếng vằn thắn, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Thời Lạc một cái, lại cúi đầu cắn một miếng vằn thắn, sau đó tiếp tục ngẩng đầu nhìn Thời Lạc, vài lần muốn nói lại thôi, tò mò muốn bùng nổ đến nơi.
Thần Hoả liên tục nhìn tai Thời Lạc.
Có lẽ là tìm về chính mình ngày trước, hoặc có lẽ là để đe doạ Puppy Thần Hoả không biết nhìn sắc mặt phường nhãi con này đây, từ trước lúc cả đám người chiến đội từ Hàng Châu trở về, Thời Lạc đeo lên cái đinh tai đã lâu rồi không mang.
Đinh tai đeo một, không yêu một ai.*
(*Câu gốc dịch sơ là 'Đeo kính râm lên, không yêu một ai', ý nói đến một người nào đó rất kiêu ngạo, cá tính mạnh mẽ,..Ở đây tác giả biến tấu thành kiểu 'Tui đeo đinh tai lên rồi nè né tui ra tui không nể nang ai đâu')
Thời Lạc chọn một cái đinh tai đầu hổ bạc, rất hung ác rất ngông cuồng.
Cực kì đầu gấu, cực kì nổi loạn.
Suy nghĩ Thời Lạc rất đơn giản, cảm thấy mình không có gì cần phải nói, để các đồng đội nhớ năm đó mình từng lăn lộn ngoài xã hội là được.
Cái đinh tai này phối hợp với con dao phay, đây đơn giản là một hành động, không giận tự uy.
Thời Lạc cảm thấy trong đội không ai có hai lá gan, dám hỏi chuyện acc clone của mình.
Nhưng lý trí và tình cảm luôn luôn mâu thuẫn, Thần Hoả thỉnh thoảng nhìn đinh tai Thời Lạc, trong lòng như trăm móng vuốt cào loạn, càng tò mò hơn.
Cái Thần Hoả tò mò lúc này căn bản không phải chuyện acc clone.
"Tai cậu..." Thần Hoả thực sự không nhịn được, ăn xong một bát mì vằn thắn, lại híp mắt nhìn đầu hổ của Thời Lạc, cách quá xa nhìn không rõ, "Tai cậu đeo đinh sắt...Là quà cưới Dư Thúy cho cậu? Thật rẻ tiền...Sao cậu ta lại cho sắt chứ?"
Puppy nhịn cả tối, cũng đã muốn hỏi từ lâu, "Không phải năm mới lễ tết, cậu đột nhiên đeo đinh tai là có ý gì? Ý...ý là thân phận cậu đã khác?"
Thời Lạc: "...."
"Đây là bạc." Thời Lạc từ trong kẽ răng khó nhọc nói, "Hơn nữa, đây là ông tự tiêu tiền mua cho mình."
"Bạc?" Thần Hoả ngước cổ cố gắng nhìn rõ, "À, ra là cố ý làm cũ đi...Nhìn kỹ cái thứ nhỏ xíu này thì thấy còn là động vật, đây là cái gì?"
Thời Lạc lạnh lùng nhìn Thần Hoả, "Vua bách thú."
Dư Thúy vừa đi đến cầu thang sặc một cái.
Lo bạn trai nhỏ bị mấy đồng đội ác ý bắt nạt, Dư Thúy vừa tắm xong là xuống lầu tìm Thời Lạc ngay, lúc này Dư Thúy đứng bên cạnh cầu thang, suýt chút nữa cười ra tiếng, hai vai đều đang khẽ run.
Dư Thúy sợ mình không nhịn được, đi lên trên hai bước, dựa vào tay vịn cầu thang lầu hai lẳng lặng nghe.
Dư Thúy nghĩ không ra, sao Thời Lạc có thể đáng yêu thế.
Dưới lầu, Puppy nghĩ một hồi đột nhiên tỉnh ngộ, vỗ bàn một cái, "Đúng, Dư Thúy sinh năm 98, tuổi hổ."
Thời Lạc ngạt thở, uống một ngụm nước dùng mới buồn bực nói, "Không liên quan gì đến anh ấy."
"Cậu đâu phải tuổi hổ, vậy mang hổ làm gì?" Puppy còn đang tính lịch, "Cậu năm 2000, mang rồng mới đúng."
Thời Lạc ngẩn ra, lắc đầu, "Tôi không có rồng."
"Vậy thì mua một cái." Puppy nghiêm túc nói, "Cậu nên mang tuổi của mình."
"Tôi không thích." Thời Lạc cau mày, "Hổ lợi hại hơn."
"Nói bậy, rồng lợi hại hơn." Thần Hoả tích cực nói, "Cũng khá đặc trưng Trung Quốc, sắp đi Đức, cậu mang theo rồng Trung Quốc đi, cũng coi như là đưa văn hóa ra nước bạn."
"...." Thời Lạc nỗ lực khống chế mình không đánh Thần Hoả, "Không đeo, im đi."
Thần Hoả còn muốn mở miệng, Thời Lạc lạnh lùng nói, "Tôi thích mang cái gì thì mang cái đó, ngày mai tôi vui vui không chừng còn mang hello kitty, mắc mớ gì tới anh."
Thần Hoả kinh hãi ngậm miệng.
Mới giải quyết xong một chuyện lại phải đương đầu với một chuyện khác, Puppy vừa suy nghĩ vừa nói với Thời Lạc, "Ôi, nói mới thấy...Tuổi của hai cậu còn rất xứng đôi, long tranh hổ đấu."
Thời Lạc dừng lại, cảm thấy đây là lời hay, không nói gì.
Thần Hoả thấy Puppy đã nói thẳng ra, cũng tận dụng cơ hội chạy theo, cẩn thận dò hỏi, "Hai cậu...Rốt cục là từ khi nào..."
"Không nói cho anh." Thời Lạc lại múc thêm một bát mì vằn thằn cho mình, cảnh cáo nói, "Ngậm miệng ăn phần của anh đi."
"Tôi thắc mắc chứ!" Thần Hoả điên cuồng cào khăn trải bàn, "Mọi người đang yên ổn làm anh em tốt, từ miếu hoà thượng suốt ngày bị bôi đen, hai cậu không thèm nói cho ai, đột ngột đùng một phát, làm xấu căn cứ cửa Phật thanh tịnh của tôi...
"Không phải đột ngột." Thời Lạc bị độ ngu ngốc của Thần Hoả làm đau đầu, "Anh bị ngớ ngẩn à?"
"Chắc là thế." Puppy ở bên cạnh lạnh nhạt nói, "Ngày đầu tiên đến Hàng Châu, cậu ta vừa tỉnh rượu liền thần thần bí bí nói với tôi..."
Puppy bắt chước giọng điệu thiếu nợ của Thần Hoả, "Puppy, tôi nói cho cậu một bí mật, trước tiên cậu đừng hoảng hốt, đừng sợ, cũng đừng nói cho mấy người lão Kiều, tôi có một suy nghĩ, tôi hoài nghi....Rất có thể là Dư Thúy với Thời nhãi con ở bên nhau."
"Quá ngu tôi không muốn để ý đến cậu, thật sự, tôi hoài nghi, dì trong căn cứ chúng ta cũng nhìn ra từ lâu rồi." Puppy uống một ngụm nước canh, quay đầu nhìn về phía nhà bếp, "Có phải không dì!"
Trong phòng bếp, dì vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho trưa mai, vừa dùng giọng Thượng Hải nói, "Hiểu từ lâu rồi, ánh mắt của hai cậu đều khác thường, không có việc gì còn cùng đi vào nhà bếp, hai cậu vào nhà bếp có thể làm gì? Chẳng lẽ rửa chén cho tôi...Đã nói chuyện với dì quét dọn từ lâu rồi, hai thằng nhóc này chắc chắn ở bên nhau."
Dì bộp bộp bẻ rau cải chíp, không quên nhắc nhở Thời Lạc, "Dùng xong dao rồi thì trả lại đây, lấy dao của tôi làm gì."
Thời Lạc: "...."
Thần Hoả: "...."
Thần Hoả chưa từ bỏ ý định, "Vậy Chu Hoả..."
"Cũng biết luôn." Puppy lười biếng nói, "Còn đánh yểm trợ cho hai người bọn họ đấy chứ."
Thần Hoả còn sót lại một chút hi vọng, "Lão Kiều ngu ngơ thì sao..."
"Cũng biết luôn." Puppy thương hại nhìn Thần Hoả, "Chỉ có cậu, only you, hiểu không? Cả robot quét dọn căn cứ chúng ta có lẽ cũng nhìn ra vấn đề, chỉ có cậu không biết."
Thần Hoả thở dài một hơi, hai mắt nhìn trên dưới Thời Lạc, ruột trào lên vị chua, "Tên Dư Thúy đáng ghét, vậy mà cũng làm được, thật là người chiến thắng cuộc đời."
Thần Hoả nhớ tới mấy tấm ảnh chụp acc clone trên mạng đang điên cuồng truyền nhau, không dám chọc vào vảy ngược của Thời Lạc, chỉ dám phun tào ầm ầm trong lòng.
Xong bữa khuya, ba người thăm dò tìm điểm mấu chốt của nhau, chỉ cần không nhắc tới acc clone đã lâm vào cảnh trở thành địa điểm tham quan của fan cp Dư Thúy Thời