Chương 20: Tôi nói, tôi đợi Nguyễn Huỳnh
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Huỳnh bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ đánh thức. Ánh mặt trời lóa mắt vào cuối thu như ly nước cam bị đổ, rực rỡ mà ấm áp.
Cô vẫn còn buồn ngủ, đôi mắt mông lung nhìn ra cửa sổ rồi vội vàng nhắm lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chói mắt quá.
Nguyễn Huỳnh đổi tư thế, cuộn mình thật chặt trong tấm chăn mềm, tránh đi ánh sáng chói mắt kia.
Nguyễn Huỳnh từ từ nhắm mắt lại, cô thấy hơi đau đầu và choáng váng.
Hình như ly rượu tối hôm qua hơi nặng, lúc mới uống vào cô không có cảm giác gì nhưng sau khi về đến nhà thì men rượu mới bốc lên.
Nguyễn Huỳnh nằm trong chăn cố nhớ lại, rốt cuộc là loại rượu gì mà mạnh đến thế.
Đột nhiên, cô mở mắt ra, vén chăn lên rồi ngồi bật dậy.
Cô nghiêng đầu, tròn mắt nhìn chiếc điện thoại đang nằm im trên tủ đầu giường, vẻ mặt ngơ ngác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tối hôm qua, hình như cô đã gọi điện cho Lục Ngộ An.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm chiếc điện thoại rồi ngẫm nghĩ, hoàn toàn không nhớ ra tại sao mình lại gọi cho Lục Ngộ An, cũng không nhớ mình đã nói gì với anh?
Sau khi uống say hay làm những chuyện linh tinh.
Vậy nên phần lớn thời gian Nguyên Huỳnh đều cố gắng kìm chế.
Tối hôm qua cô nói chuyện phiếm với Trần Tịnh Dương, bởi vì lâu quá không uống rượu nên thèm đến phát hoảng, thế là cô đã uống thêm hai ly trong vô thức.
Nguyễn Huỳnh đang suy nghĩ thì màn hình điện thoại sáng lên, có người gửi tin nhắn wechat tới cho cô.
Cô ngập ngừng rồi cầm điện thoại lên mở khóa.
Tin nhắn là do Trần Tịnh Dương gửi đến, hỏi cô vẫn ổn chứ?
Nguyễn Huỳnh chưa kịp trả lời, Trần Tịnh Dương lại gửi cho cô một tin nữa.
Cô nhìn chằm chằm tin nhắn mới đó, cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại say như vậy.
Tối qua lúc hai người uống rượu với nhau, Trần Tịnh Dương dựa theo sở thích của cô mà đề cử hai loại rượu.
Lúc đó cậu ấy cũng uống nhiều rồi, đương nhiên cũng chẳng để ý trong số rượu đó có một ly độ cồn không cao nhưng có tác dụng chậm rất ghê gớm.
Cũng chính vì thế mà Nguyễn Huỳnh mới có phản ứng say khi cô về nhà.
Trần Tịnh Dương nói: "Chị Nguyễn Huỳnh, em xin lỗi, em quên mất."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Huỳnh biết chắc chắn cậu ấy không cố ý, huống chi mình cũng không có việc gì.
Nguyễn Huỳnh: "Không sao, tôi vẫn ổn."
Trần Tịnh Dương: "Đầu không đau chứ?"
Nguyễn Huỳnh: "Hơi đau thôi."
Trần Tịnh Dương ngồi trong xe xem tin nhắn của Nguyễn Huỳnh gửi tới, báo cáo không sót một chữ với "tài xế" ở bên cạnh: "Anh, em xin lỗi chị Nguyễn Huỳnh rồi." Cậu ấy yếu ớt nói: "Chị Nguyễn Huỳnh bảo chị ấy vẫn ổn, đầu hơi đau một chút thôi."
Lục Ngộ An liếc cậu ấy một cái rồi thấp giọng nói: "Nhắc cô ấy uống một ly nước mật ong."
Trần Tịnh Dương: "Dạ."
Cậu ấy dựa theo lời Lục Ngộ An mà căn dặn Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh: "Biết rồi, cậu vẫn ổn chứ?"
Trần Tịnh Dương: "Em không sao, anh của em đưa thuốc cho em uống rồi."
Ba chữ "anh của em" xuất hiện, trong đầu Nguyễn Huỳnh hiện lên hình ảnh Lục Ngộ An xuất hiện ở cửa quán bar.
Anh đứng trước mặt cô, chặn hơn phân nửa gió lạnh thổi vào người cô, anh vặn nắp chai và dặn cô đây là nước lạnh.
Nguyễn Huỳnh luôn biết Lục Ngộ An là người tinh tế.
Nhưng cho dù là thế, cô vẫn thường xuyên bị sự tinh tế của anh hấp dẫn.
Nghĩ đến anh, Nguyễn Huỳnh chột dạ mở nhật ký cuộc gọi ra.
Cô phát hiện cuộc trò chuyện vào đêm khuya của mình và Lục Ngộ An rất dài, Nguyễn Huỳnh chột dạ đến mức hít thở không thông, cô mấy máy môi rồi mở wechat ra, dò hỏi Trần Tịnh Dương: "Hôm nay tâm trạng của anh trai cậu có tốt không?"
Trần Tịnh Dương trả lời lại rất nhanh: "Không tốt lắm."
Nguyễn Huỳnh: "... Không tốt cỡ nào?"
Trần Tịnh Dương nhân cơ hội này phàn nàn với Nguyễn Huỳnh: "Sáng nay em nói chuyện với anh ấy mà anh ấy còn chẳng thèm để ý đến em, thỉnh thoảng anh ấy còn lạnh lùng liếc em như thể em đã làm gì xấu xa vậy."
Nếu như da mặt cậu ấy không dày, Trần Tịnh Dương cảm thấy mình đã bị ánh mắt của Lục Ngộ An làm cho đông cứng từ lâu rồi.
Trong phòng, Nguyễn Huỳnh dựa theo lời nói của Trần Tịnh Dương, cô tưởng tượng ra dáng vẻ mặt lạnh của Lục Ngộ An rồi chợt rùng mình một cái.
Cô cảm thấy rất có thể nguyên nhân khiến tâm trạng Lục Ngộ An không tốt là do cuộc điện thoại quấy rầy kia của mình.
Nguyễn Huỳnh đã từng nghe Tư Niệm nói rất nhiều lần rằng lúc say cô rất ồn ào, đã nói nhiều lại còn hay đưa ra mấy yêu cầu kỳ lạ với người bên cạnh.
Có một lần cô uống say, Tư Niệm đưa cô về nhà.
Cô kiên quyết không ngồi xe mà còn kéo Tư Niệm đi bộ tận ba bốn km, trong lúc đó cứ lải nhải mãi không ngừng. Trên đường đi, cô đi ngang qua một nghệ sĩ đường phố đang đàn hát, cô đúng nguyên tại chỗ không chịu đi, bắt Tư Niệm phải lên hát một bài cho cô nghe.
Tư Niệm không lay chuyển được cô nên đành vứt hết mặt mũi lên hát cho cô một bài, sau đó Nguyễn Huỳnh mới bị cô ấy kéo đi.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Tư Niệm đứng bên cửa sổ lên án cô gần một giờ.
Sau đó của sau đó, Nguyễn Huỳnh phải mời Tư Niệm đi ăn một bữa tiệc đắt đỏ để xin lỗi.
...
Nhớ tới việc mình sẽ làm với người bên cạnh khi say rượu, Nguyễn Huỳnh không dám hỏi Lục Ngộ An tối qua mình đã nói gì khi gọi cho anh, có phải có những yêu cầu quá đáng gì không?
Cô sợ.
Im lặng một lát, Nguyễn Huỳnh an ủi Trần Tịnh Dương: "Có thể không phải vì cậu làm việc xấu xa gì đó mà anh ấy làm mặt lạnh với cậu đâu."
Trần Tịnh Dương: "... Chị Nguyễn Huỳnh."
Nguyễn Huỳnh: "Hửm?"
Trần Tịnh Dương ấm ức nói: "Thì em cũng đâu làm chuyện xấu xa gì đâu."
Nguyễn Huỳnh: "Tôi xin lỗi."
Cô rụt cổ lại, nói sai rồi.
Trần Tịnh Dương vui vẻ đáp: "Không sao ạ, chị Nguyễn Huỳnh nghỉ ngơi cho tốt nhé, ăn đồ thanh đạm thôi, bọn em sắp đến viện phúc lợi rồi."
Nguyễn Huỳnh kinh ngạc: "Sớm vậy sao?"
Trần Tịnh Dương: "Vâng, chỗ này cách nội thành cũng không xa lắm."
Nguyễn Huỳnh nhìn đồng hồ, cô suy nghĩ rồi hỏi: "Anh của cậu sẽ ở lại viện phúc lợi bao lâu?"
Trần Tịnh Dương: "Đến tối mới về nhà ạ."
Mắt Nguyễn Huỳnh sáng rực lên: "Vậy cậu có tiện cho tôi địa chỉ của viện phúc lợi không? Lúc rảnh tôi cũng muốn đến đó xem thử."
Trần Tịnh Dương: "Đương nhiên là tiện rồi, lát nữa em sẽ gửi cho chị"
Nguyễn Huỳnh: "Được."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Nguyễn Huỳnh cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Cô rời giường đi rửa mặt, uống một ly nước mật ong ấm áp để bụng mình dễ chịu hơn một chút.
Không bao lâu sau, cô nhận được chia sẻ vị trí của viện phúc lợi từ Trần Tịnh Dương.
Nguyễn Huỳnh mở ra nhìn một chút, viện phúc lợi cách chỗ cô đang ở hơn 30km. Cũng không xa lắm nhưng cũng không quá gần.
Nguyễn Huỳnh chậm chạp ở nhà một lúc, sau khi trang điểm xong thì đi ra ngoài.
Cô có hẹn ăn trưa với Thôi Trị, giờ này vẫn đang còn sớm nên cô định đi dạo trong trung tâm thương mại để mua một ít đồ.
Đến trung tâm thương mại dạo một vòng, Nguyễn Huỳnh mua một ít đồ ăn và mấy món quà nhỏ bỏ vào cốp xe.
Thấy đã sắp tới giờ hẹn, cô lái xe đến nhà hàng.
Thôi Trị không ăn cơm đúng giờ trong thời gian dài, món ăn cũng không đa dạng nên dạ dày không tốt lắm.
Vậy nên Nguyễn Huỳnh cố ý chọn một nhà hàng Quảng Đông có đồ ăn thanh đạm tốt cho dạ dày.
Lúc Nguyễn Huỳnh đến nhà hàng, Thôi Trị vẫn chưa tới.
Cô mở điện thoại lên gửi hai tin nhắn cho Tư Niệm nhưng không thấy cô ấy trả lời.
Buồn chán ngán ngẩm, Nguyễn Hình tò mò nhấn vào avatar của Lục Ngộ An.
Cô nghe hết đoạn tin nhắn thoại mình gửi cho Lục Ngộ An và anh trả lời vào tối qua, cô nghĩ mãi vẫn không ra hai chuyện mình nhờ anh làm giúp sau khi cô gọi điện thoại cho Lục Ngộ An là chuyện gì.
Nguyễn Huỳnh nói thật, cô không nhớ gì cả.
Trong lúc ngẩn người, tay cô không cẩn thận chạm vào bàn phím trên màn hình. Nguyễn Huỳnh không để ý nên đã gửi cho Lục Ngộ An một chữ cái.
Cô giật mình đang định thu hồi thì đối phương đã gửi một dấu chấm hỏi đến.
"..."
Nguyễn Huỳnh ngồi nhìn dấu chấm hỏi kia mấy giây, cô lấy hết dũng khí trả lời lại: "Nếu như tôi nói tôi muốn hỏi anh ăn cơm chưa thì anh có tin không?"
Lục Ngộ An: "Chưa ăn."
Nguyễn Huỳnh: "Anh chưa ăn à?"
Lục Ngộ An gửi cho Nguyễn Huỳnh một đoạn tin nhắn thoại: "Lát nữa mới ăn." Anh dừng lại một lát rồi hỏi cô: "Có đau đầu nhiều không?"
Có thể do đang ở ngoài, Nguyễn Huỳnh nghe thấy tiếng gió gào thét và giọng nói