Chương 21: Xem phim
Nguyễn Huỳnh vẫn luôn biết và cũng tin chắc rằng giọng nói của Lục Ngộ An rất êm tai.
Quen biết nhau lâu như vậy, cô cho rằng cô sẽ không còn hưng phấn, thậm chí là rung động như lần đầu nghe thấy giọng của anh nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi lần anh gọi thẳng tên, cô vẫn không tránh khỏi bị thu hút.
Rõ ràng hai chữ này không có gì đặc biệt nhưng khi chúng được phát ra từ miệng Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh luôn có cảm giác nó rất lưu luyến mê người.
Nguyễn Huỳnh hít một hơi thật sâu, cô cố khống chế bản thân để không có phản ứng kích động như thể lần đầu nghe thấy giọng của anh.
Một lúc sau, Nguyễn Huỳnh dời tầm mắt sang chỗ khác, cô bắt đầu nói linh tinh: "Vậy thì mặt mũi của Nguyễn Huỳnh kia cũng lớn quá."
Lục Ngộ An nhướng mày, anh tán thành nói: "Là rất lớn."
"..." Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, kêu to: "Bác sĩ Lục."
Lục Ngộ An nhìn cô, trong đôi mắt có ý cười nhàn nhạt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Huỳnh chỉ tay ra sau: "Khoan hãy đi, tôi mua cho các bạn nhỏ một ít đồ, anh cầm giúp tôi được không?"
Mở cốp sau ra, Lục Ngộ An nhìn thấy túi lớn túi bé, anh nhìn Nguyễn Huỳnh, ý tứ rất rõ ràng... Thế này mà là một ít à?
Nguyễn Huỳnh cong môi: "Lần đầu tiên đến mà, tôi cũng không biết mình nên mua cái gì, cảm thấy phù hợp thì mua một ít thôi."
Lục Ngộ An cụp mắt xuống: "Đều là thứ bọn nhỏ thích."
Nguyễn Huỳnh: "Thật à?"
Lục Ngộ An chuyển đồ xuống xe: "Thật."
Đối với trẻ con ở viện phúc lợi mà nói, chỉ cần là quà thì chúng đều sẽ thích.
Vì đồ đạc quá nhiều nên Lục Ngộ An gọi điện thoại cho Trần Tịnh Dương bảo cậu ấy ra chuyển đồ.
Về phần Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An xếp cho cô nhiệm vụ giữ cốp xe.
"..."
Chuyển đồ xong, Lục Ngộ An giới thiệu Nguyễn Huỳnh cho bọn nhỏ mới ngủ trưa dậy.
Vẻ ngoài của Nguyễn Huỳnh xinh đẹp, trên người cô có cảm giác thân thiện bẩm sinh. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, là chị gái dịu dàng mà các bạn nhỏ trong viện phúc lợi rất thích.
Một lát sau, các bạn nhỏ đều gọi cô là chị Nguyễn Huỳnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ngộ An không hề thấy ngạc nhiên khi Nguyễn Huỳnh được hoan nghênh như thế. Anh biết Nguyễn Huỳnh rất dễ mến.
Sau khi chơi với bọn trẻ một lúc, Nguyễn Huỳnh thấy Trần Tịnh Dương đang sắp xếp đồ như muốn đi ra ngoài.
"Chiều nay ra ngoài chơi à?"
Trần Tịnh Dương rất ngạc nhiên: "Anh của em không nói với chị à?"
Nguyễn Huỳnh chớp mắt: "Không."
"Vậy chắc anh ấy quên đấy." Trần Tịnh Dương nói: "Chiều nay bọn em sẽ đến vườn trái cây hái quýt."
Hai mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên: "Gần đây có vườn trái cây à?"
"Có ạ." Trần Tịnh Dương nói với cô: "Hình như ở sát đây thôi."
Địa chỉ cụ thể thì Trần Tịnh Dương không rõ lắm.
Nhưng lúc sáng cậu ấy có nghe viện trưởng và Lục Ngộ An nhắc tới. Quýt trong vườn trái cây gần đây đã chín, hàng năm bọn họ sẽ tổ chức cho các bạn nhỏ đến vườn trái cây hái quýt một lúc, đúng lúc Lục Ngộ An và Trần Tịnh Dương ở đây nên quyết định đi vào hôm nay luôn.
Giống như những gì Trần Tịnh Dương đã nói, vườn trái cây cách viện phúc lợi không xa lắm.
Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An và cả đoàn người xuất phát, chỉ cần 20 phút là đã đến lối vào của vườn.
Nguyễn Huỳnh xuống xe, đập vào mắt là cành lá xanh ngắt và màu cam của quýt.
Một cơn gió thổi nhẹ qua, dường như Nguyễn Huỳnh đã ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt.
Sau khi tổ chức cho bọn nhỏ vào vườn trái cây, ba người Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An, Trần Tịnh Dương và các giáo viên của viện phúc lợi mỗi người dẫn mấy bạn nhỏ đi hái quýt, làm nhiệm vụ chăm sóc.
Vườn trái cây rất lớn, ngoại trừ quýt còn có các loại quả khác như hồng và dâu tây. Chỉ là quả dâu tây chín không nhiều nên tạm thời không thể hái được.
Nguyễn Huỳnh mang theo giỏ trái cây, cô dẫn bọn nhỏ vào vườn quýt.
Cành cây quýt xòe ra như những bông hoa, những trái quýt nặng trĩu cành, dù không cần leo cây cũng có thể hái được kha khá.
"Chị Nguyễn Huỳnh ơi, em hái được rồi nè." Có một bạn nhỏ gọi cô.
Nguyễn Huỳnh cụp mắt xuống, cô cong môi cười: "Em giỏi quá."
"Chị Nguyễn Huỳnh, em cũng hái được một quả."
"Em cũng có."
"..."
Ngay sau đó, các bạn nhỏ đều trở nên hưng phấn.
Bọn nhỏ bắt đầu tranh tài xem ai hái được nhiều quýt nhất.
Nguyễn Huỳnh nhìn thấy nụ cười xán lạn trên những khuôn mặt kia, tâm trạng cũng vui theo.
Nhưng ngoài vui mừng, cô còn cảm thấy chua xót.
Bỗng nhiên, hương thơm lạnh lẽo quen thuộc chui vào mũi.
Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu: "Bác sĩ Lục, sao anh lại tới đây?"
Rõ ràng khi nãy cô thấy Lục Ngộ An dẫn bọn nhỏ đi về một phía khác.
Lục Ngộ An ngước mắt lên, anh còn chưa kịp nói gì thì các bạn nhỏ thấy anh xuất hiện đã vây quanh anh: "Anh Lục ơi, em muốn quả quýt lớn kia, anh hái giúp em một quả nhé?"
"Anh Lục, em cũng muốn quả siêu lớn này."
"...Em muốn quả trên cao kia."
Nguyễn Huỳnh ngẩn người, cô chưa kịp phản ứng đã bị đẩy đi.
Cô nhìn các bạn nhỏ vây quanh Lục Ngộ An, bỗng nhiên thấy buồn cười.
Lục Ngộ An hết cách, chỉ có thể giúp bọn nhỏ hái quả quýt rồi đưa cho chúng.
Nguyễn Huỳnh đứng bên cạnh, chuyển sự chú ý từ quả quýt lên người Lục Ngộ An. Lục Ngộ An rất cao, Nguyễn Huỳnh đoán là phải trên 1m85. Cánh tay của anh rất dài, anh chỉ cần với tay lên là có thể hái được quả quýt mà bọn nhỏ muốn.
Dưới ánh mặt trời chói chang, cảm giác lạnh lùng trên người anh biến mất, thay vào đó là sự ấm áp vô ngần.
Lúc Lục Ngộ An ngẩng đầu lên, Nguyễn Huỳnh dán mắt vào yết hầu của anh. Cô phát hiện yết hầu của Lục Ngộ An khá gợi cảm.
Đang nghĩ ngợi, Nguyễn Huỳnh đụng phải ánh mắt của Lục Ngộ An.
Các bạn nhỏ vây quanh anh nhận được quýt thì chạy mất. Trong nháy mắt, bên này chỉ còn lại hai người họ.
Bị anh nhìn như thế, Nguyễn Huỳnh thấy hơi chột dạ.
Cô giả vờ bình tĩnh thu tầm mắt lại, Lục Ngộ An bỗng nói: "Muốn quả nào?"
"..."
Nguyễn Huỳnh sửng sốt một lúc, nhìn theo ánh mắt của anh... Anh hỏi Nguyễn Huỳnh muốn quả quýt nào.
Anh chăm sóc cô như một bạn nhỏ.
Nguyễn Huỳnh nháy mắt mấy cái, chỉ vào một quả ở bên tay phải của Lục Ngộ An: "Quả đó, trông không tệ lắm."
Lục Ngộ An đưa tay hái quả quýt mà cô muốn.
Nguyễn Huỳnh đưa tay nhận thì nghe Lục Ngộ An hỏi: "Ăn ngay à?"
"... Vâng." Nguyễn Huỳnh gật đầu, cô nói trong vô thức: "Tôi muốn nếm thử xem có chua không."
Vừa dứt lời, Nguyễn Huỳnh nhìn thấy những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của Lục Ngộ An, chúng nổi bật trên màu da cam của vỏ quýt.
Anh thong thả lột vỏ của quả quýt.
Một lát sau, trong tay Nguyễn Huỳnh đã bị nhét hơn một nửa vỏ quýt, đến xơ quýt cũng bị lột ra.
"Nếm thử đi." Lục Ngộ An đưa quýt cho cô.
Mi mắt của Nguyễn Huỳnh rung lên, xúc cảm ấm áp lướt qua lòng bàn tay.
Lục Ngộ An thả quả quýt ra, ngón tay vô tình chạm vào da thịt trong lòng bàn tay cô.
Nguyễn Huỳnh gật đầu, cô cúi đầu nhìn quýt trong tay rồi khẽ nói: "Để tôi thử xem."
Cô tách múi quýt ra nhét vào miệng rồi cắn nhẹ một cái, vị chua ngọt tràn đầy trong khoang miệng.
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên, cô ngạc nhiên nhìn về phía Lục Ngộ An rồi nói với anh: "Không chua."
Cô nhìn anh, lông mày cong cong, gò má đong đầy sự vui vẻ, trông vô cùng xinh đẹp: "Bác sĩ Lục, anh muốn thử không?
Lục Ngộ An nhìn sang chỗ khác, yết hầu khẽ lên xuống: "Ừm."
Dứt lời, anh thuận miệng hỏi: "Cô không thích chua à?"
Nguyễn Huỳnh chia cho Lục Ngộ An một nửa, cô khẽ gật đầu: "Cũng không thích lắm."
Chua nhẹ thì Nguyễn Huỳnh còn chịu được nhưng không thể