Chương 37: Tỏ tình
Lòng bàn tay của Lục Ngộ An rất nóng, thậm chí còn đổ mồ hôi.
Nguyễn Huỳnh biết bàn tay anh rất lớn, nhưng cô chỉ biết được điều đó qua thị giác. Bây giờ, toàn bộ bàn tay anh bao trùm lên bàn tay nhỏ bé của cô, cô mới cảm nhận trực tiếp được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay liền tim.
Khi bàn tay anh nắm trọn bàn tay cô, Nguyễn Huỳnh như nghe thấy tiếng tim đập.
Của cô và hình như có cả của Lục Ngộ An.
Nhận ra cô đang căng thẳng, đáy mắt Lục Ngộ An lóe ý cười, anh nắm chặt tay cô hơn: “Sao không nói gì thế?”
Nguyễn Huỳnh cố gắng điều hòa nhịp tim của mình, ngước mắt liếc anh một cái. Lục Ngộ An đã biết còn cố hỏi. Chẳng qua, từ trước đến nay cô chưa bao giờ là kẻ hèn nhát, cô là tuýp người ngại ngùng nhưng gan dạ, dám nghĩ dám làm.
Lục Ngộ An tán tỉnh cô, cô chắc chắn sẽ đáp trả.
“Đúng là nóng thật.” Nguyễn Huỳnh giả vờ bình tĩnh nói: “Sắp đến chúng ta rồi, tiến về phía trước chút đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Ngộ An nhờ ánh sáng mờ ảo của chiều tà nhìn đôi tai đỏ ửng của cô, cất giọng nói trầm thấp: “Được.”
Hai người tiến về phía trước, hai bàn tay quấn lấy nhau không tách rời.
Mặt cô nóng bừng, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao, ngón tay nóng ran, lòng bàn tay đổ mồ hôi nhớp nháp. Nguyễn Huỳnh thật sự không thích đổ mồ hôi chút nào, cô cảm thấy nhớp nháp khó chịu.
Nhưng lúc này đây, cô lại thấy đổ mồ hôi không khó chịu đến vậy.
Một lúc sau, đến lượt hai người.
Một vòng đu quay mất khoảng mười phút, bây giờ vừa lúc là thời điểm mặt trời lặn xuống núi. Theo từng nấc di chuyển của vòng quay cao chọc trời, Nguyễn Huỳnh nhìn thấy khung cảnh hoàng hôn rực rỡ và đẹp đẽ hơn.
Hoàng hôn nhuộm đỏ của bầu trời chiều giống như hai gò má của thiếu nữ, vừa hồng vừa sáng. Từng đám mây trầm mình buông xuống, từ xa nhìn lại, những tòa nhà cao chọc trời lại trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
Màu hoàng hồn này rất hiếm khi xuất hiện. Nhìn ánh chiều tà đo đỏ, Nguyễn Huỳnh lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình.
Chụp xong, cô quay sang nhìn Lục Ngộ An.
Cô chưa kịp mở miệng, Lục Ngộ An đã hỏi: “Chụp hình à?”
“Không phải.” Nguyễn Huỳnh bật cười: “Tôi không chụp hình.”
Cô quan sát vị trí vòng đu quay đang ở, nhẹ nhàng nói: “Đợi chút nữa là đến điểm cao nhất.”
Lục Ngộ An rũ mắt: “Hửm?”
Hô hấp của hai người hòa quyện vào nhau trong buồng ghế khép kín trên chiếc đu quay. Thứ quanh quẩn nơi chóp mũi là hơi thở của đối phương.
Lỗ tai Nguyễn Huỳnh tê dại, cô bình tĩnh dời mắt: “Không có gì, sau này nói cho anh nghe.”
Lời vừa dứt, Nguyễn Huỳnh có cảm giác Lục Ngộ An càng siết chặt tay cô.
Buồng ghế chỉ ở trên đỉnh cao trong giây lát, vòng quay cao chọc trời tiếp tục đi xuống.
Khi quay về điểm xuất phát, hai người cùng nhau đi ra khỏi buồng ghế.
Thời gian không còn sớm nữa, Lục Ngộ An quay sang hỏi người bên cạnh: “Có muốn chơi thêm một lúc nữa không?”
Nguyễn Huỳnh đứng im suy ngẫm vài giây: “Anh đói chưa?”
Lục Ngộ An: “Cũng tạm.”
Hai mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên, chỉ vào con đường: “Vậy mình đi dạo một lúc rồi ra?”
Khu vui chơi giải trí nằm ở trung tâm thành phố, diện tích nhỏ, trang thiết bị tương đối cũ, thiếu rất nhiều trò chơi mới.
Nhưng vì nằm trong thành phố, hôm nay còn là ngày cuối tuần nên có rất nhiều người đến đây vui chơi.
Thật ra Nguyễn Huỳnh không đặc biệt muốn chơi trò nào cả, bộ váy cô mặc hôm nay không hợp để chơi mấy trò kích thích như tàu lượn siêu tốc.
Đi được một lúc, Nguyễn Huỳnh nói với Lục Ngộ An: “Tôi đi vào nhà vệ sinh một lát.”
Lục Ngộ An nói được, hai bàn tay quấn lấy nhau từ lúc lên đu quay của hai người tách ra.
Cảm giác ấm áp đột ngột biến mất, Nguyễn Huỳnh có chút không quen.
Đi nhà vệ sinh là phải xếp hàng, Nguyễn Huỳnh vừa xếp hàng vừa tranh thủ trả lời tin nhắn của Tư Niệm.
Nguyễn Huỳnh: “Đang ở khu vui chơi.”
Có lẽ Tư Niệm đang rảnh rỗi, trả lời tin nhắn rất nhanh: “Không phải ngày mai cậu phải dẫn Kỳ Kỳ đến khu vui chơi à? Hôm nay hai người đi kiểm nghiệm hả?”
Nguyễn Huỳnh: “Nghe cậu nói vậy, đúng là hơi giống thật.”
Nhưng mà nơi hôm nay bọn họ đến không phải là nơi ngày mai bọn họ đi.
Tư Niệm: “Chắc chắn rồi.”
Nguyễn Huỳnh vui vẻ, cũng không giải thích nhiều: “Cậu không bận à?”
Tư Niệm: “Tàm tạm, lát cậu đi đâu? Cậu sắp có bạn trai rồi, chỉ còn tớ lẻ loi một mình.”
Nghĩ đến tương lai, cuối tuần của Nguyễn Huỳnh bị Lục Ngộ An chiếm mất, Tư Niệm lập tức cảm thấy xót xa đau lòng.
Quả nhiên, chị em như quần áo, đàn ông như tay chân.
Nguyễn Huỳnh không nhịn được cười: “Không khoa trương đến thế đâu! Hay là để tớ hỏi bác sĩ Lục xem có đồng nghiệp nào chất lượng cao không, giới thiệu cho cậu một anh?”
Tư Niệm hùa theo lời nói đùa của cô: “Ý kiến hay, nhớ hỏi nha.”
Nguyễn Huỳnh: “.”
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Nguyễn Huỳnh vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy người đàn ông vẫn đang đứng đợi cô ở chỗ cũ.
Dưới ánh đèn đường sáng chưng, anh mang đến một loại cảm giác lạnh lùng cấm dục cho Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh chăm chú nhìn anh một lúc rồi bước chân đến gần anh.
Nhưng vừa mới đi được hai bước thì cô đã nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp chạy đến trước mặt anh, cười khanh khách nhìn anh, nói chuyện với anh.
Nguyễn Huỳnh nhướng mày, đứng im tại chỗ.
Khi cô nhìn sang, Lục Ngộ An đã cảm nhận được sự hiện diện của cô, anh ngước mắt nhìn về phía cô. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, chỉ giây sau anh đã rời mắt.
Chẳng mấy chốc, cô gái đến hỏi chuyện anh đã mất mác rời đi. Từ góc nhìn của cô, hình như cô gái đang lau mặt, hình như là khóc rồi.
“Bác sĩ Lục.” Nguyễn Huỳnh lườm người đang đi về phía mình, cô ngửi thấy mùi hương gỗ nồng nàn trên người anh: “Hình như cô ấy khóc rồi.”
Lục Ngộ An nhìn thẳng vào mặt cô.
Phát hiện ánh mắt anh có chút không đúng, Nguyễn Hình thắc mắc hỏi: “Sao anh lại nhìn tôi như thế?”
“Nhìn em...” Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh vẫn hướng về cô: “Có khóc không?”
“...”
Nguyễn Huỳnh bối rối: “Tôi không yếu đuối đến thế.”
“Em không khóc là được rồi.” Lục Ngộ An nói.
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, cô hiểu hàm ý trong câu nói của anh.
Cô lẳng lặng cong khóe môi, được đằng chân lân đằng đầu: “Anh sợ tôi khóc à?”
“Ừ.” Lục Ngộ An nghiêm túc trả lời cô: “Sợ.”
Nguyễn Huỳnh giật mình, ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt long lanh: “Vì sao?”
Lục Ngộ An rũ mắt, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong con ngươi của cô, khẽ mỉm cười: “Nếu em khóc, anh không biết phải dỗ kiểu gì.”
Lục Ngộ An vẫn chưa có kinh nghiệm dỗ dành Nguyễn Huỳnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh sợ không dỗ được cô.
“...”
Ánh đèn đường lờ mờ vẫn đang chiếu vào hai người họ, vẽ ra bóng hình của hai người.
Xung quanh có rất nhiều người, tiếng ồn ào không dứt.
Nhưng từng câu từng chữ Lục Ngộ An nói ra lại rõ ràng rành mạch rơi vào tai Nguyễn Huỳnh.
Trước khi Lục Ngộ An nói ra câu đó, Nguyễn Huỳnh không hề đoán ra anh sẽ trả lời cô như thế.
Nguyễn Huỳnh thấy mình như một con ngỗng ngốc nghếch, chỉ có trái tim nằm trong lồng ngực đang đập thôi.
Mãi sau, cô mới tỉnh táo nói ra: “Anh có thể hỏi tôi.”
Lục Ngộ An không ngờ cô sẽ nói như vậy, trong mắt ẩn chứa nụ cười thản nhiên: “Được.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi ngang qua một cửa hàng nhỏ nhộn nhịp đông người xếp hàng mua bán, Lục Ngộ An hỏi: “Khát không?”
Bọn họ đã uống hết nước từ khi ngồi trên đu quay rồi.
Nguyễn Huỳnh hơi khát thật: “Muốn uống nước.”
Lục Ngộ An: “Tìm nơi nào ít gió chờ anh.”
Nguyễn Huỳnh cong môi: “Được.”
Người ngoài cửa siêu thị nhỏ vẫn còn rất đông.
Nguyễn Huỳnh đến chỗ bên cạnh chờ Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An đi xếp hàng. Nhờ chiều cao vượt trội, dù cho anh ở trong đám đông thì Nguyễn Huỳnh cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy ngay.
Đương nhiên, người liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy anh không chỉ có một mình Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh để ý, lúc anh đi qua, có rất nhiều ánh mắt của người khác giới, người cùng giới đứng bên đường đổ dồn vào anh, những cặp mắt như có như không dính chặt trên người anh.
Vì thế, Nguyễn Huỳnh không thể không ngầm thừa nhận, Lục Ngộ Anh thật sự rất nổi bật.
Đang trôi theo dòng suy nghĩ, chợt có bóng người đổ xuống trước mặt cô: “Xin chào.”
Nguyễn Huỳnh tỉnh táo lại, nhìn chàng trai đang nói chuyện với mình: “Xin chào...”
Chàng trai nhìn cô, mím môi, lỗ tai ửng hồng: "Có thể làm quen không? Kết bạn WeChat được chứ?”
Nguyễn Huỳnh khựng lại, đuôi lông mày khẽ nhếch hướng về phía Lục Ngộ An bên kia, chỉ tay: “Tôi đi cùng anh ấy.”
Chàng trai sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn thấy Lục Ngô An.
Biểu cảm trên gương mặt cậu ta cứng đờ, Nguyễn Huỳnh chưa kịp mở miệng thì chàng trai đã cúi đầu nói ‘làm phiền rồi’ rồi quay người chạy biến.
“Bác sĩ Lục.” Nguyễn Huỳnh liếc nhìn người đang đi về phía cô, chế nhạo nói: “Sức uy hiếp của anh lớn thật đấy.”
Lục Ngộ An vặn mở nắp chai nước rồi đưa cho cô. Đầu tiên nói ‘hơi lạnh, uống chậm thôi’ rồi mới nói tiếp chủ đề vừa rồi: “Vậy à?” Anh rũ mắt, không mặn không nhạt nói: “Vinh hạnh của tôi.”
Nguyễn Huỳnh uống một ngụm nước, không nhịn được mà bật cười.
Chỉ là bắt chuyện thôi mà, hai người không ai trách được ai.
Lục Ngộ An nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Nguyễn Huỳnh của hôm nay trông xinh đẹp rạng rỡ hơn mọi ngày. Cô vốn đã xinh đẹp, gương mặt trái xoan đúng chuẩn, đường nét thanh tú mềm mại, lúc cười rộ càng giống người đẹp bước ra từ trong tranh vẽ.
Lục Ngộ An không bất ngờ chút nào, anh biết Nguyễn Huỳnh sẽ được người khác bắt chuyện.
Cô đứng bên đường mà không bị tiếp cận mới là chuyện lạ.
Nhận ra ánh mắt của anh, Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu: “Lục Ngộ An.”
Lục Ngộ An nhìn cô.
Nguyễn Huỳnh mỉm cười nhìn anh, khuôn mặt dịu dàng rực rỡ: “Tôi hơi đói.”
Lục Ngộ An hiểu: “Đi thôi, muốn ăn gì?”
Nghe thế, Nguyễn Huỳnh cố ý nói: “Tôi tưởng anh sắp xếp sẵn hết rồi.”
“Có sắp xếp.” Lục Ngộ An bình thản đáp.
Nhưng Nguyễn Huỳnh thèm ăn thứ khác hơn, bọn họ đi đến nhà hàng cô muốn.
Chỉ không may, hai người vừa ra ngoài khu vui chơi, Lục Ngộ An đã nhận được cuộc điện thoại từ bệnh viện.
Anh nghe máy, vừa nghe vừa nhìn Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh đứng ở bên cạnh, nhìn sắc mặt Lục Ngộ An thay đổi.
Cúp máy, Lục Ngộ An chưa mở miệng thì Nguyễn Huỳnh đã lên tiếng trước: “Bây giờ về bệnh viện chắc không kẹt đường đâu.”
Cô vừa tra trên mạng: “Bác sĩ Lục, chúng ta đi đường này sẽ nhanh hơn một chút.”
Ánh mắt Lục Ngộ An dại ra, mượn ánh sáng bên đường mà nhìn cô.
Nguyễn Huỳnh đưa điện thoại ra trước mặt anh, đối diện với ánh mắt thẫn thờ của anh: “Lục Ngộ An?”
Lục Ngộ An giật mình tỉnh táo lại, đè nén suy nghĩ: “Xin lỗi.”
“Lần sau bù lại cho tôi là được rồi.” Nguyễn Huỳnh không để ý: “Bây giờ tôi và anh quay về bệnh viện trước đi.”
Vừa nãy cô đã nghe thấy nội dung cuộc gọi của của điều dưỡng bên kia.
Khoa cấp cứu đã tiếp nhận vài bệnh nhân đánh nhau bị thương, tình hình rất nghiệm trọng, có hai người bị thương ở mắt nhưng không đủ bác sĩ trực. Trong số các bác sĩ đang nghỉ ngơi thì có hai vị không ở trong thành phố, điều dưỡng hỏi Lục Ngộ An có thể quay về bệnh viện không.
Hai người lên xe, lái ô tô đi thẳng đến bệnh viện.
Sau khi đậu xe, Lục Ngộ An quay đầu nhìn người bên cạnh: “Lát xe tôi về?”
Nguyễn Huỳnh nhìn chìa khóa xe anh đưa, cô biết anh lo cho cô.
Cô khẽ chớp mắt, bình tĩnh nhận lấy: “Tôi đến quán cà phê của Tư Niệm một chuyến, về đến nhà sẽ báo cho anh.”
Lục Ngộ An ‘ừ’ một tiếng: “Tôi đi trước.”
Nguyễn Huỳnh nói được.
Lục Ngộ An đẩy cửa xe bước xuống, đi về phía trước hai bước rồi quay đầu nhìn về phía Nguyễn Huỳnh.
Đôi mắt anh sâu thẳm như bầu trời đêm: “Nguyễn Huỳnh.”
Nguyễn Huỳnh vừa xuống xe đổi chỗ ngồi, nghe thế thì ngẩng đầu nhìn về phái anh: “Sao thế?”
Lục Ngộ An trầm mặc một lúc rồi thấp giọng nói: “Ngày mai gặp.”
Nguyễn Huỳnh bật cười: “Ngày mai gặp.”
Nhìn Lục Ngộ An đi vào trong bệnh viện, Nguyễn Huỳnh đứng tại chỗ một lúc rồi mới lên xe.
Ngồi trong xe ngây người hồi lâu, Nguyễn Huỳnh gọi điện thoại cho Tư Niệm.
“Gì thế?” Tư Niệm nghe máy: “Nhớ tớ hả?”
Nguyễn Huỳnh: “Đi ăn không?”
Tư Niệm sửng sốt: “Cậu muốn ăn cơm với tớ à?”
Nguyễn Huỳnh: “Không chào đón à?”
Tư Niệm thắc mắc: “Không phải cậu đang ở cùng bác sĩ Lục à?”
Nguyễn Huỳnh giải thích: “Bệnh viện có việc, anh ấy phải quay về bệnh viện.”
Tư Niệm ‘à’ một tiếng: “Vậy cậu đến đi, chúng ta đi ăn lẩu.”
Nguyễn Huỳnh cong môi: “Chờ tớ.”
“…”
Buổi tối, quán cà phê khá vắng khách, có vài người đang ôm máy tính làm việc.
Khi Nguyễn Huỳnh đến nơi, Tư Niệm báo với nhân viên một tiếng rồi ra ngoài cùng cô.
“Ăn gần đây?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Không lái xe, đến cửa hàng bên cạnh ăn là được rồi.”
Quanh quán cà phê có mấy quán ăn lớn, muốn ăn gì cũng có.
Trên đường đến tiệm lẩu, Tư Niệm nhìn biểu cảm của người bên cạnh, vẫn như bình thường.
Hai người im lặng đến tiệm lẩu, ngồi xuống rồi quét mã gọi món.
Xong xuôi, Tư Niệm không nhịn được mà hỏi: “Thấy thế nào?”
“...” Nguyễn Huỳnh lườm cô: “Cậu thấy sao?”
Tư Niệm thành thật: “Trông cậu có vẻ bình thường nhỉ.”
Nguyễn Huỳnh không đáp, liếc cô nàng một cái: “Tớ bình thường thật mà.”
Tư Niệm ‘hừ’ một tiếng: “Bị cho leo cây mà không giận à?”
“Từ ngày đầu tiên gặp mặt tớ đã biết công việc của anh ấy, cũng biết bác sĩ bận thế nào.” Nguyễn Huỳnh thản nhiên trả lời.
Nếu cô là người dễ nổi giận chỉ vì chút chuyện vặt vãnh này thì sau khi quen biết anh, cô sẽ không cân nhắc tiến thêm một bước với anh.
Vả lại, có thể là vì từ nhỏ cô đã được ba mẹ yêu thương, cho đủ cảm giác an toàn nên Nguyễn Huỳnh không để ý chuyện này lắm.
Ba cô là cảnh sát, bận rộn ngang bác sĩ.
Lúc cô còn rất nhỏ, ba cô cũng thường xuyên vì công việc mà không thể về nhà ăn cơm với cô, đưa cô đi chơi. Cũng có những lúc gặp phải tình cảnh giống như Lục Ngộ An vậy, chưa chơi được bao lâu đã bị gọi về.
Lúc đầu, Nguyễn Huỳnh sẽ cáu kỉnh, khóc nhè.
Càng lớn, cô càng được bảo bọc trong tình yêu thương của ba và bà Lý. Nguyễn Huỳnh mới dần nhận ra, hình như cô đã không còn lo lắng ba cô sẽ vì công việc mà thất hứa với cô.
Bởi vì cô biết rõ, cho dù hôm nay ông không thể đưa cô đến khu vui chơi cô muốn đi thì ông vẫn sẽ đưa cô đi vào một ngày nào đó trong tương lai.
Nội tâm Nguyễn Huỳnh bình tĩnh như vậy. Tuy nói thế có hơi mâu thuẫn nhưng cô thật sự nghĩ như vậy.
Cô sẽ không bao giờ cảm thấy trống rỗng hụt hẫng bởi vì mỗi lần như thế, cô sẽ được ba mẹ lấp đầy.
Nguyễn Huỳnh ngẫm nghĩ rồi nhìn Tư Niệm: “Ba tớ trước kia cũng thế mà.”
Tư Niệm nhớ lại sự cưng chiều dung túng của ba Nguyễn Huỳnh dành cho cô, hỏi: “Bác sĩ Lục đã đối xử với cậu như chú Nghuyễn rồi đó hả?”
Nguyễn Huỳnh suy ngẫm một lúc, sau đó cười nói: “À, không có, không ai có thể so bì với ba tớ.”
Tư Niệm: “...”
Nguyễn Huỳnh mỉm cười: “Nhưng trực giác nói cho tớ biết, Lục Ngộ An sẽ không khiến tớ thất vọng.”
“Vậy thì tốt.” Tư Niệm không lo lắng nữa: “Trong lòng cậu biết rõ là được rồi.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Ăn xong nồi lẩu nóng hôi hổi, hai người thấy thời gian vẫn còn sớm nên đi mua sắm rồi mới về nhà sau.
Vào trong cửa hàng, Tư Niệm chọn cho Nguyễn Huỳnh hai bộ quần áo: “Đi thử đi.”
Nguyễn Huỳnh rũ mắt nhìn, là phong cách cô yêu thích. Cô cầm lấy rồi đi vào phòng thử đồ.
Lúc thay xong bước ra ngoài, Nguyễn Huỳnh đang định hỏi Tư Niệm thấy thế nào thì cô nàng đã lôi kéo cô, nói cho cô biết một bí mật: “Thanh Thời sắp về nước rồi.”
Hai mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên, cực kỳ ngạc nhiên: “Cậu ấy gửi tin nhắn cho cậu à?”
Tư Niệm ra hiệu cho cô xem điện thoại: “Không chỉ gửi cho tớ mà còn gửi cho cậu cơ, nhóm của ba người chúng ta đó.”
Thanh Thời là Khương Thanh Thời và Tư Niệm là bạn đại học.
Tốt nghiệp chưa được bao lâu thì nhà cô ấy đã xảy ra chuyện. Sau đó cô ấy lặng lẽ đăng ký kết hôn với một nhà khoa học mới ra trường. Đến tận bây giờ, Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm chưa gặp mặt người chồng kia của cô ấy.
Sau khi kết hôn, Khương Thanh Thời chỉ nói với hai người là bản thân đã kết hôn rồi ra nước ngoài du học.
Cô ấy đã ra nước ngoài hơn một năm, ba người thi thoảng sẽ gửi tin WeChat cho nhau nhưng không nhiều.
Nguyễn Huỳnh bận rộn với công việc, Tư Niệm thì loay hoay gây dựng sự nghiệp, còn Khương Thanh Thời thì bận học hành. Bởi vì mấy việc nhà của cô ấy, Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm sợ làm cô ấy phiền lòng nên đã cố gắng không nói chuyện với cô ấy nhiều nhất có thể.
Nguyễn Huỳnh mở điện thoại lên xem nhóm, lần cuối cùng ba người bọn họ trò chuyện là vào hôm sinh nhật của Tư Niệm bốn tháng trước.
Khi nhìn thấy tin nhắn Khương Thanh Thời báo ngày mai cô ấy sẽ về, Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm nhìn nhau rồi hỏi: “Có cần hai người bọn tớ ra sân bay đón cậu không?”
Khương Thanh Thời: “Chắc máy bay sẽ đáp đất vào giữa trưa thứ hai, hai cậu không bận à?”
Tư Niệm: “Tớ thì giờ giấc tự do.”
Nguyễn Huỳnh: “Trước một giờ thì không thành vấn đề.”
Trò chuyện thêm mấy câu, Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm không hỏi tại sao tự dưng cô ấy lại về nước.
Hẹn lịch xong, Nguyễn Huỳnh bảo Tư Niệm nhận xét chiếc váy trên người mình.
Tư Niệm nhìn từ trên xuống dưới, nói: “Nếu ngày mai cậu mặc chiếc váy này đi gặp bác sĩ Lục thì chắc chắn anh ấy sẽ thay đổi kế hoạch không đi đến khu vui chơi nữa đâu.” Cô ấy trêu chọc: “Anh ấy không muốn bị nhiều người đàn ông oán hận đâu.”
Nguyễn Huỳnh liếc cô ấy, đôi mắt ngậm ý cười: “Nào khoa trương như thế.”
“Không hề khoa trường.” Tư Niệm hỏi nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh: “Không tin thì cậu hỏi cô ấy đi.”
Nhân viên cửa hàng hiếm có dịp lên tiếng, vội vàng nói: “Cô Tư nói không sai. Cô Nguyễn à, chiếc váy này rất hợp với cô.”
Hai người là khách quen của cửa hàng và những gì nhân viên bán hàng vừa nói không hoàn toàn chỉ là lời xu nịnh.
Chiếc váy Tư Niệm chọn cho Nguyễn Huỳnh là một chiếc váy trễ vai màu rượu vang. Thân váy xẻ dọc trông khá giống với sườn xám, nửa kín nửa hở, vừa quyến rũ vừa tôn dáng.
Dáng người Nguyễn Huỳnh thon gầy nhưng nơi cần lớn đều không hề nhỏ chút nào, dáng người đẹp khiến Tư Niệm hâm mộ không thôi.
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương. Chiếc váy này không tệ, tôn lên làn da trắng nõn của cô nhưng mà...
“Mùa động mặc thế này rất lạnh.”
Tư Niệm cạn lời: “Thì cậu mặc thêm áo khoác.”
Nguyễn Huỳnh: “Để tớ thử bộ khác.”
Nhân viên bán hàng ở bên cạnh nói: “Chất liệu của chiếc váy rất dày, sẽ không quá lạnh đâu ạ.” Cô ấy nhìn Nguyễn Huỳnh rồi giới thiệu sản phẩm: “Thật ra thì cửa hàng chúng tôi còn có những thiết kế mùa Giáng Sinh.”
Cô ấy ra hiệu cho hai người họ xem người mẫu trình diễn ở bên kia bức trường thủy tinh: “Bộ váy đó có thể sẽ hơi lạnh nhưng chắn cô Nguyễn và cô Tư mặc nó chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Hai người đồng thời nhìn xem, cách đó không xa có treo một bộ váy màu rượu đỏ.
Khác ở chỗ chiếc váy này là kiểu áo hai dây mỏng manh, cổ chữ V xẻ sâu thì thôi đi, lại còn ngắn hơn chiếc váy dài Nguyễn Huỳnh đang mặc rất nhiều.
Nguyễn Huỳnh vừa nhìn đã thấy lạnh.
Cô lắc đầu: “Bộ đó thì thôi vậy.”
Tư Niệm ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng thì thầm: “Có thể năm sau cậu sẽ cần chứ năm nay thì hơi nhanh quá.”
Nguyễn Huỳnh bị cô nàng chọc ghẹo, đỏ mặt lườm cô ấy một cái: “Tớ đi thử bộ khác.”
Tư Niệm: “Đi đi.”
Cuối cùng, Nguyễn Huỳnh mua hết hai bộ cô đã thử.
Cô biết sẽ bị lạnh nhưng cô không thể chống cự vẻ đẹp và sự phù hợp của chiếc váy.
Đi mua sắm rồi về đến nhà đã là mười giờ hơn.
Nguyễn Huỳnh tính toán thời gian, không chắc cuộc phẫu thuật của Lục Ngộ An đã kết thúc hay chưa. Cô suy nghĩ một lúc, gửi tin nhắn cho Vu Tích Ngọc trước.
Cách đây không lâu, hai người đã kết bạn WeChat.
Tối nay Vu Tích Ngọc không trực nên cũng không biết tình hình bên phía Lục Ngộ An nhưng cô ấy có thể hỏi đồng nghiệp đang trực giúp Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh xấu hổ: “Có làm phiền mọi người không?”
Vu Tích Ngọc: “Không đâu, nhân tiện thôi.”
Sợ Nguyễn Huỳnh lo lắng, cô ấy còn cố ý nói thêm: “Tôi sẽ không nói cho đồng nghiệp biết là cô hỏi đâu.”
Nhìn thấy tin nhắn của cô ấy, khóe môi Nguyễn Huỳnh khẽ nhếch lên, nói thẳng: “Nói cũng được.”
Cô quan tâm đến Lục Ngộ An, có ý với Lục Ngộ An thật.
Trong chuyện tình cảm, Nguyễn Huỳnh không ngại mọi người biết trái tim cô đã có chủ.
Đợi một lúc, Vu Tích Ngọc nói với Nguyễn Huỳnh là cuộc phẫu thuật của Lục Ngộ An vẫn chưa kết thúc.
Tình hình bệnh nhân đêm nay bọn họ tiếp nhận khá đặc biệt, ngoài khoa mắt ra thì còn có các bác sĩ khoa khác cùng vào phòng mổ hội chẩn.
Sau khi cảm ơn, Nguyễn Huỳnh ấn mở ảnh đại diện của Lục Ngộ An.
Cô suy nghĩ một hồi rồi gửi cho anh một tin nhắn, báo cho anh biết cô đã về đến nhà. Gửi xong, Nguyễn Huỳnh cầm điện thoại đi vào phòng tắm, chuẩn bị đi ngủ.
Hai tiếng sau, Lục Ngộ An mới nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Huỳnh.
Cuộc phẫu thuật đêm nay nguy hiểm và khó hơn tưởng tượng. Đã lâu rồi, Lục Ngộ An chưa từng phẫu thuật trong khoảng thời gian dài như thế.
Ra khỏi phòng phẫu thuật, Lục Ngộ An cởi áo phẫu thuật, đi rửa tay.
Đêm nay, Đào Giai Nghiên cũng được gọi đến giúp đỡ, nhưng cô ta không phải bác sĩ cầm dao chính mà là trợ lý phẫu thuật. Cô ta đi đến trước bồn rửa tay, liếc nhìn vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn đẹp trai như thường của người đàn ông bên cạnh, người khiến lòng cô ta rung động.
“Bác sĩ Lục.” Cô ta nhớ điều dưỡng gọi điện thoại cho cô ta nói, Lục Ngộ An chưa kịp ăn cơm đã vội quay về bệnh viện. Cô ta dịu dàng hỏi: “Lát nữa đi ăn chung không?”
Dòng nước ấm áp không ngừng chảy xuống.
Rửa tay xong, Lục Ngộ An khóa vòi nước rồi mới trả lời Đào Giai Nghiên: “Không cần, mọi người đi đi.”
Nụ cười trên mặt Đào Giai Nghiên cứng đờ, mím môi: “Anh không đói bụng à?”
“Vẫn tạm.” Lục Ngộ An.
Dứt lời, anh không thèm nhìn Đào Giai Nghiên mà xoay người đi ra ngoài.
Trở về văn phòng, Lục Ngộ An cầm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Huỳnh.
Anh liếc nhìn thời gian, đưa tay nhéo hàng lông mày cứng đờ mỏi mệt, trả lời cô: “Vừa kết thúc.”
Gửi xong tin nhắn, anh lại hỏi thêm một câu: “Ngủ hả?”
Đợi hai phút vẫn chưa thấy Nguyễn Huỳnh trả lời, Lục Ngộ An mỉm cười nhắn thêm: “Ngủ ngon.”
Sau khi rửa tay xong, Lục Viễn mở vòi nước, khàn giọng trả lời Đào Gia Ngôn: “Không, anh đi ăn cơm đi.”
Khi Đào Giai Nghiên ung dung quay về văn phòng thì nhìn thấy nụ cười trên mặt Lục Ngộ An.
Cô ta cau mày nhìn anh rũ mắt nhìn chăm chăm cái điện thoại trong tay. Cô ta chợt nhớ tới mấy ngày trước các điều dưỡng tụ tập bàn tán nói cô Nguyễn lại đến tìm bác sĩ Lục.
Cô ta dừng bước, nhìn về phía điều dưỡng đang đứng nghỉ ngơi, suy ngẫm hồi lâu nhưng vẫn quyết định đi qua.
“Bác sĩ Đào.” Điều dưỡng thấy cô ta đến thì ngạc nhiên hỏi: “Phẫu thuật xong rồi ạ?”
Đào Giai Nghiên gật đầu: “Sao thế?”
Điều dưỡng lén lút dòm ngó văn phòng bên cạnh: “Bác sĩ Lục cũng xong rồi ạ?”
Đào Giai Nghiên nhìn cô ấy: “Cô tìm anh ấy có việc gì?”
Điều dưỡng vâng dạ, chỉ một cái túi lớn trên bàn: “Có người đặt đồ ăn cho bác sĩ Lục, anh ấy về rồi thì tôi đưa vào cho anh ấy.”
Nghe thế, Đào Giai Nghiên nhìn cái túi to kia.
Nhãn hiệu trên cái túi là của một nhà hàng gần bệnh viện, cô ta đã từng ăn ở đó vài lần. Nhà hàng không cao cấp nhưng cũng không hề rẻ.
Không hiểu sao, Đào Giai Nghiên nghĩ cái túi đồ ăn này là do cô Nguyễn trong miệng người điều dưỡng kia đặt.
Mặt mũi cô ta xám xịt, trầm giọng nói: “Sao bây giờ cái gì các người cũng dám nhận vậy?”
Điều dưỡng giật mình, dưới ánh mắt sắc lạnh của cô ta, cô ấy chỉ có thể mấp máy môi: “Cái này chắc không sao đâu nhỉ?”
Đào Giai Nghiên hừ lạnh: “Cô dám chắc chắn 100%?”
Tất nhiên điều dưỡng không dám khẳng định, cô ấy hậm hực nhìn túi đồ ăn: “Bác sĩ Đào, vậy tôi phải làm sao?”
Cô ấy vừa đến bệnh viện không lâu, mới chỉ là điều dưỡng thực tập.
Đào Giai Nghiên thản nhiên nói: “Vứt đi.”
Cô điều dưỡng khựng lại.
Đào Giai Nghiên ngó người bên trong văn phòng, đè nén quát: “Còn không đi đi?”
Điều dưỡng sợ hãi vội vàng đồng ý: “Tôi đi ngay đi, xin lỗi bác sĩ Đào. Tôi vừa đến nên còn rất nhiều thứ tôi chưa biết, tôi không biết là không thể tùy tiện nhận đồ ăn.” Cô ấy mím môi, lo lắng nhìn Đào Giai Nghiên. Cô ấy không biết chuyện này có ảnh hướng đến kỳ thực tập của mình hay